Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 3 / PUCL QUYỂN 28 – CHƯƠNG THẦN DỊ

PUCL QUYỂN 28 – CHƯƠNG THẦN DỊ

– Tất cả những thứ gạo rang, lương thực khô trong kho đều đem dọn ra hết.
Trong chốc lát, sa-di ăn sạch. Vua hỏi:
– Ngài dùng đủ chưa?
– vẫn chưa no.
– Tất cả thức ăn trong cung đều hết sạch, không còn một món gì cả.
– Xin đại vương tóm lấy tất cả bà-la-môn đem lại đây. Tôi muốn ăn họ.
Chẳng bao lâu, sa-di này ăn hết bốn trăm chín mươi chín bà-la-môn. Thấy vậy, trời Ma-hê-thủ-la vô cùng kinh sợ, bay lên hư không, định tháo chạy. Sa-di liền với tay lên hư không, tóm lấy ông ta, rồi ăn luôn. Vua kinh sợ, thầm nghĩ: ‘Sa-di này ăn hết các bà-la-môn, chẳng phải sẽ ăn luôn ta sao!’. Biết tâm ý của vua, sa-di nói:
– Đại vương là đàn việt của Phật pháp, không bao giờ tôi làm tổn hại, ngài chớ kinh sợ! Đại vương có thể cùng tôi đến chùa Kê-đầu-mạt chăng?
– A-xà-lê muốn đưa trẫm lên trời hay vào lòng đất thì trẫm cũng theo!
Sa-di cùng vua đến chùa Kê-đầu-mạt. Vua thấy thức ăn của chúng tăng là thức ăn mà sáng nay sa-di đã ăn tại hoàng cung. Còn năm trăm bà-la-môn đều xuất gia, đáp ca-sa ngồi ở nhóm phía sau. Người bị sa-di ăn trước nhất thì ngồi hàng trên, người hóa làm trời Ma-hê-thủ-la ngồi hàng sau cùng.
Khi thấy vua và sa-di, năm trăm bà-la-môn này rất xấu hổ vả nói với nhau:
– Chúng ta còn không đủ sức đấu với sa-di này, huống gì cả tăng chúng! Chúng ta giống như con cò đợi ném vào lò lửa, như con muỗi chậm chạp mà đòi thi bay với kim xí điểu, như thỏ con đọ sức với sư tử có uy lực. Tỉ thí như thế, thật chẳng tự biết sức mình!
Năm trăm bà-la-môn khởi tâm hổ thẹn, liền chứng đắc quả Tu-đà-hoàn”.
20.4. MANG THAI
Kinh Tạp bảo tạng ghi: “Đức Phật nói:
– Vào thời quá khứ lâu xa vô lượng kiếp, trong nước Ba-la-nại có ngọn núi Tiên, có một vị Phạm chí sống trong núi ấy, ông ta thường đại tiểu tiện trên đá. Một lần, có vài giọt tinh theo nước tiểu rơi xuống nơi ấy, một con nai cái đến liếm nước tiểu, liền mang thai. Đủ ngày tháng, con nai đến chỗ Phạm chí và sinh ra một bé gái đoan trang xinh đẹp, nhưng đôi chân giống chân nai. Ông ta nuôi dưỡng bé gái khôn lớn.
Phép của Phạm chí là thờ lửa, không để tắt. Một đêm nọ, cô gái này giữ lửa, vô ý để lửa tắt. Cô ta sợ Phạm chí nổi giận, nên liền chạy nhanh đến nhà một vị Phạm chí khác đang sống cách đó khoảng một câu- lũ để xin lửa. Pham chí này thấy trên mỗi dấu chân của cô gái đều có hoa sen. Ông ta bèn yêu cầu cô gái.
– Cô hãy đi quanh nhà ta bảy vòng, ta mới cho lửa. Lúc đi về, cũng phải đi bảy vòng, nhưng không được đi theo dấu cũ, lại phải theo đường khác về nhà!
Cô gái liền làm theo lời yêu cầu của vị Phạm chí để được lửa đem về.
Bấy giờ vua Phạm-dự đi săn, thấy quanh nhà của vị Phạm chí kia có mười lớp hoa sen, lại thấy hai lối đi có hai hàng hoa sen, cho là việc kỳ lạ, bèn đến hỏi:
– Ở đây hoàn toàn không có ao nước, sao lại có hoa sen tuyệt đẹp này?
Phạm chí kể hết sự việc cho vua. Vua liền lần theo hoa sen tìm đến nhà Phạm chí, yêu cầu cho gặp mặt cô gái. Thấy cô gái xinh đẹp khác thường, nhà vua rất vừa ý, liền xin nạp làm phi. Phạm chí đồng ý. Vua liền lập Lộc Nữ làm đệ nhị phu nhân.
Thời gian sau Lộc Nữ mang thai, cổ vị thầy tướng nói cô sẽ sinh được một nghìn vương tử. Nghe tin này, đại phu nhân sinh tâm ganh ghét, liền bày mưu tính kế, chiêu dụ và ban thưởng tiền của, châu báu cho những tì nữ theo hầu phu nhân Lộc Nữ. Đến ngày khai hoa nở nhụy, Lộc Nữ sinh được một hoa sen nghìn cánh. Trước lúc sinh, đại phu nhân lấy lụa bịt mắt Lộc Nữ, không cho nhìn, rồi đem miếng phổi ngựa hôi thối thay vào đó, đem hoa sen nghìn cánh bỏ vào trong giỏ tre, rồi ném xuống sông. Lát sau trở về, đại phu nhân tháo dải lụa bịt mắt Lộc Nữ và nói:
– Hãy nhìn kỹ vật mà ngươi đã sinh đi! Chỉ là một miếng phổi ngựa hôi thối!
Vua cho người đến hỏi Lộc Nữ đã sinh được vật gì?
Mọi người đáp:
– Chỉ sinh được một miếng phổi ngựa hôi thối!
Lúc đó, đại phu nhân nói với vua:
– Bệ hạ vì quá vui đến nỗi bị mê hoặc, cô ta chỉ là con của loài súc sinh, được tiên nhân nuôi dưỡng, nên nay mới sinh ra một vật dơ uế chẳng lành này!
Nói xong, vua và đại phu nhân liền tước bỏ chức phu nhân của Lộc Nữ và không cho phép gặp vua.
Lúc đó, vua Ô-kì-diên đang cùng phu nhân và thể nữ của mình vui chơi ở vùng hạ lưu, bỗng thấy một đám mây màu vàng từ vùng thượng lưu trôi xuống. Vua liền nghĩ: ‘Dưới đám mây này nhất định là thần vật!9. Vua liền sai người đến xem, thì thấy bên dưới tán mây màu vàng có một cái giỏ tre. Vua bèn ra lịnh vớt lên mở ra xem, thấy bên trong có một hoa sen nghìn cánh, mỗi cánh sen có một bé trai, liền đem về nuôi dưỡng. Dần dần những cậu bé lớn khôn và đều rất khỏe mạnh.
Theo lệ, hàng năm vua Ô-kì-diên phải cống nạp cho vua Phạm-dự. Khi vua chuẩn bị các lễ vật cống nạp, định sai người mang đi, thì các người con liền hỏi:
– Phụ vương định làm gì?
– Trẫm cống nạp lễ vật cho vua Phạm-dự. Vua đáp.
– Chỉ cần có một người trong chúng con, phụ vương vẫn có thể chinh phục thiên hạ, khiến họ mang lễ vật đến cống nạp cho mình, huống gì phụ vương có cả nghìn người con, mà phải cống nạp cho họ sao?
Nói vậy, nghìn vương tử liền dẫn quân đi chinh phục các nước, lần lượt đến nước của vua Phạm-dự. Nghe tin, vua liền kêu gọi trong nước những ai cỏ khả năng đánh đuổi được kẻ địch này. Nhưng hoàn toàn không có ai đảm nhận. Lúc đó, Lộc Nữ phu nhân đến nhận lời:
– Thiếp có khả năng dẹp trừ được giặc!
– Làm sao nàng có thể đánh đuổi được họ?
– Chỉ cần làm cho thiếp một cái đài cao trăm trượng, thiếp ngồi lên đó, nhất định thiếp sẽ thu phục được quân giặc!

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 37 – CHƯƠNG KÍNH PHÁP

QUYỂN 37 Quyển này có một chương Kính tháp. 35. CHƯƠNG KÍNH THÁP 35.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *