Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 3 / PUCL QUYỂN 28 – CHƯƠNG THẦN DỊ

PUCL QUYỂN 28 – CHƯƠNG THẦN DỊ

QUYỂN 28
Quyển này có một chương Thần dị.
20. CHƯƠNG THẦN DỊ

20.1. LỜI DẪN
Dùng đạo thuật biến hóa là để chặn tâm khoe khoang, dẹp trừ kiêu mạn, bẻ gãy mũi nhọn hung ác, mở hết rắc rối trần lao. Đến như ngồi xe, mang ấn thì mọi người qui phục, đá cao chót vót thì lực sĩ cũng phải nép mình. Nên biết chí trị thì vô tâm, cương nhu do cách giáo hóa. Vì thế, hoặc ẩn trí tuệ, giấu hình hài mà hiện đồng với thế tục; hoặc hiện những việc thần kì, dự đoán trước, hiển điềm tốt xấu; hoặc đã chết mà sống lại, hoặc chôn rồi mà hòm không. Những hành vi linh dị, thần kì như thế, phàm phu thật chẳng biết được nguyên do.
về lí, cốt ở chỗ hợp với chính đạo; về sự, quí ở việc cứu chúng sinh. Cho nên quyền biến hay trái lẽ thường mà hợp đạo, tận dụng nó để thành tựu đạo nghiệp mà thôi. Nhưng những ghi chép đã được lưu truyền từ xưa, về tính chân thật rõ ràng thì không thể cứu xét được. Trong đó, hoặc do pháp thân ứng cảm mà có, hoặc từ ẩn sĩ thoát tục biến hiện. Nhưng có kẻ chỉ cần hơn người ít phần thì liền tỏ ra ngã mạn tự cao. Lại có người dùng y phương mê hoặc, dùng tà đạo loạn thế; hoặc mượn thần dược mà bay cao, nhờ sâm-linh mà trường thọ, cùng với những việc gà gáy trên trời, chó sủa trong mây, hạc-rắn bất tử, rùa sống nghìn năm; đều cho là lạ thường, nhưng đâu thể so với năng lực biến hóa của bậc Thánh.
Phần này, tôi chỉ thuật lại năm ba việc thần dị của hàng thanh văn mà thôi, còn năng lực thần thông tự tại của chư Phật, bồ-tát thì chẳng thể dùng ngôn từ diễn đạt, chẳng thể dùng tâm ý suy lường. Tất cả đều được ghi chép ở các chương, chứ không giới hạn ở đây.
20.2. THẦN THÔNG
Kinh Đại phương đẳng đại tập niệm Phật tam-muội ghi: “Đại Mục-kiền-liên đáp lời ngài A-nan:
– Tôi nhớ về quá khứ, đã từng đem tam thiên đại thiên thế giới bỏ vào miệng mà chúng sinh ở đó không có một niệm kinh sợ và cũng không biết mình đang qua lại.
Lại nhớ về quá khứ, trước đức Thế Tôn, tôi nhiều lần rống tiếng sư tử, đem núi Tu-di bỏ vào miệng, thời gian hơn một kiếp hoặc ít hơn một kiếp.
Lại nhớ về quá khứ ở phương đông, trong tam thiên đại thiên thê giới kia có thành Bảo Môn rộng lớn. Thành này có sáu vạn ức nghìn gia đình. Ở mỗi nhà, tôi đều hiện thân giảng pháp, khiến họ an trụ chính pháp.
Bấy giờ, ngài Xá-lợi-phất cũng nói với A-nan:
– Nhớ thuở xưa, tôi đặt ca-sa trên đất, thượng tọa Mục-kiền-liên thần thông đệ nhất, cũng không thể lấy được, dù chỉ nhấc khỏi mặt đất.
Lại nhớ thuở xưa, trước đức Thế Tôn, tôi rống tiếng sư tử, các ngoại đạo muốn so tài, tôi liền ẩn thân và giảng pháp. Chỉ Thế Tôn và các đại bồ-tát biết chỗ tôi, còn hàng đệ tử thanh văn cho đến ngoại đạo đều hỏi tôi ẩn thân ở đâu. Họ chẳng bao giờ biết chỗ tôi trụ.
Bấy giờ, ngài Đại Ca-diếp nói:
– Tôi nhớ có lần, trước đức Thế Tôn, tôi rống tiếng sư tử, đồng thời thổi một hơi làm nát tất cả ngọn núi quanh các núi Tu-di ở trong tam thiên đại thiên thế giới này, cho đến không còn một mảy bụi nào, mà không làm tổn hại những chúng sinh ở trong đó và họ cũng không biết gì.
Lại có lần, tôi thổi một hơi làm khô cạn tất cả ao hồ, sông biển, cho đến vô lượng nghìn ức na-do-tha vũng nước trong tam thiên đại thiên thế giới này, mà chúng sinh ở trong đó không hay biết gì.
Lại có lần, trong pháp hội, tôi rống tiếng sư tử, thổi ra ngọn lửa dữ đầy khắp tam thiên đại thiên thế giới, giống như kiếp thiêu, mà cũng không làm tổn hại một chúng sinh nào và chúng sinh ở trong đó cũng không hay biết gì.
Nghe xong, các đại bồ-tát như Di-lặc, Văn-thù v.v… liền hóa ra những hoa thơm chất cao như núi Tu-di, ba lần rải lên ngài Ca-diếp. Các đại bồ-tát lại hóa lọng bảy báu che trên đỉnh đầu ngài Ca-diếp và tất cả đại chúng.
Bấy giờ, ngài Phú-lâu-na nói:
– Tôi nhớ lại thuở xưa, có những chúng sinh cần dùng thần thông để giáo hóa. Tôi liền bắt lấy tam thiên đại thiên thế giới và dùng tay xát vào để khai thị họ, nhưng không có một chúng sinh nào kinh sợ và cũng không hay biết gì; chỉ có những chúng sinh đáng được giáo hóa mới thấy việc này. Tôi lại dùng tay bắt lấy và xoay tròn tam thiên đại thiên thế giới này, không khó khăn gì.
Ở trước Thế Tôn, tôi đưa tất cả nước của sông biển, ao hồ trong tam thiên đại thiên thế giới vào một đốt tay, mà không một chúng sinh nào khởi ý niệm nguồn nước bị tổn giảm.
Vào đầu hôm nọ, tôi dùng thiên nhãn thanh tịnh quán tất cả mối nghi của vô lượng chúng sinh, nên tuy không xuất định mà vẫn thuyết pháp diệt trừ mối nghi, khiến mỗi người tùy cơ đều được lợi ích, không bị chướng ngại. Nhưng mỗi người đều nghĩ: “Tôn giả giảng pháp cho một mình ta”.
Bấy giờ, ngài La-hầu-la nói:
– Nhớ thuở xưa, tôi từng đặt tất cả ngọn núi trong tam thiên đại thiên thế giới này vào một lỗ chân lông mà thân tôi và chúng sinh vẫn bình thường.
Có lúc tôi đặt tất cả ao hồ sông biển trong tam thiên đại thiên thế giới vào lỗ chân lông mà thân tôi và chúng sinh chẳng tổn hại gì, tất cả ao hồ, sông biển vẫn như cũ.
Một thuở nọ, khi tôi nhập định nơi này mà đồng thời hiện thân đến cõi Phật ở phương đông bắc, đỉnh lễ Đức Phật Nan Thắng, rồi trở về thế giới này, tìm hương chiên-đàn đến cúng dường Đức Phật ấy. Mùi hương này lan tỏa và biến hóa ra vô lượng hình loại.
Bấy giờ, ngài Tu-bồ-đề nói:
– Nhớ thuở xưa, khi nhập tam-muội, tôi đặt tam thiên đại thiên thế giới rộng lớn này trên đầu sợi lông, rồi xoay tròn như bánh xe của người thợ gốm, mà không một chúng sinh nào trong đó kinh sợ và cũng không biết mình đang ở đâu.
Lại nhớ quá khứ, trước Như Lai, tôi rống tiếng sư tử: ‘Bạch Đức Thế Tôn! Con có thể thổi nhẹ khiến tam thiên đại thiên thế giới tan nát, mà chúng sinh trong đó không kinh sợ và cũng không có ý niệm mình đang qua lại’.
Lại ở trước Đức Phật, tôi có thể đặt tất cả chúng sinh trong tam thiên đại thiên thế giới lên đầu ngón tay, lên đến cõi trời Hữu Đỉnh, rồi trở về mà chúng sinh không có ý niệm mình qua lại.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 37 – CHƯƠNG KÍNH PHÁP

QUYỂN 37 Quyển này có một chương Kính tháp. 35. CHƯƠNG KÍNH THÁP 35.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *