Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 2 / PUCL QUYỂN 17 – CHƯƠNG KÍNH PHẬT – KÍNH PHÁP

PUCL QUYỂN 17 – CHƯƠNG KÍNH PHẬT – KÍNH PHÁP

73. CẦU PHÁP
Kinh Tạp bảo tạng ghi: “Ngày xưa, có một phụ nữ thông minh, hiểu biết rộng, tin sâu Tam bảo, thường theo thứ tự thỉnh từng vị tì-kheo đến nhà để cúng dường, về sau, đến lượt vị tì-kheo già đến nhà người phụ nữ ấy. Vị ấy lớn tuổi, căn tính chậm lụt, thiếu hiểu biết. Sau khi vị tì-kheo thụ trai xong, người phụ nữ chỉ tâm cầu được nghe pháp, nên trải thảm ngồi trước mặt vị tì-kheo, nhắm mắt yên lặng. Tự biết mình không biết thuyết pháp, nhân lúc nữ thí chủ đang nhắm mát, vị tì-kheo già vội bỏ về chùa. Nữ thí chù lắng tâm tư duy pháp hữu vi vô thường, khổ,không, vô ngã. Nhờ quán sát sâu, người phụ nữ liền chứng quả Tu-đà-hoàn.
Sau khi chứng quả, người phụ nữ đến chùa tìm vị tì-kheo kia để báo ân. Vị tì-kheo kia tự xét mình không có trí tuệ, nên lại tránh mặt người phụ nữ ấy. Càng hổ thẹn, vị tì-kheo càng ẩn kín, song người phụ nữ thiết tha xin gặp mặt, bất đắc dĩ vị tì-kheo kia đành phải ra gặp. Gặp được vị tì-kheo rồi, người phụ nữ trình bày nhân duyên chứng đạo quả, nên mang lễ vật đến cúng dường để báo ân. Nghe vậy, vị tì-kheo vô cùng hổ thẹn, tự trách mình rất nghiêm và cũng chứng được quả Tu-đà-hoàn.
Vì thế, hành giả phải nên chú tâm, chân thành cầu pháp. Nếu chí tâm thì chắc chắn đạt được điều mong cầu”.
Kinh Niết-bàn ghi: “Phật nói:
– Nhớ lại, vào thuở quá khứ, Ta là một bà-la-môn tu hanh Bồ-tát ở Tuyết sơn. Bấy giờ, thế gian không có Phật, cũng không có kinh pháp. Lúc ấy, Đế Thích thấỵ bồ-tát một mình ở trong núi tu các hạnh khổ, liền xuống thử. Đế Thích biến thành hình la-sát rất đáng sợ, đứng trước bồ-tát nói nửa bài kệ:
Các hành vô thường
Là pháp sinh diệt.
Nòi kệ xong la-sát nhìn khắp bốn phương. Bồ-tát nghe kệ lòng vui mừng, liền từ chồ ngồi dứng dậy, lấy tay vén tóc, nhìn khắp bốn phương nhưng không thấy người nào khác, chỉ thấy la-sát, liền hỏi:
– Từ đâu đại sĩ có nửa bài kệ ấy? Nghĩa của nửa bài kệ ấy là chính đạo của chư Phật ba đời.
La-sát đáp:
– Ông chẳng nên hỏi, tôi không ăn đã nhiều ngày. Tuy đi khắp nơi để kiếm mà chẳng được. Tôi đói khát khô não, tâm loạn nên nói lời xăng bậy, chứ chăng phải là điều thật tâm tôi biết.
Bồ-tát lại nói:
– Nếu ông vì tôi nói hết bài kệ thì tôi trọn đời sẽ làm đệ tử ông.
La-sát đáp:
– Trí tuệ của ông cao siêu quá, chỉ lo cho mình mà không nghĩ đến tôi. Tôi nay đói khát không thể nói được.
Bồ-tát lại nói:
– Ông ăn gì?
Đáp: Tôi chi ăn thịt người sống và máu nóng của họ.
Bồ-tát nghe thế liền nói:
– Nếu ông nói hết bài kệ tôi sẽ dâng thân mình cho ông.
La-sát bảo:
– Ai tin được lời ông, chi vì tám chữ mả xả thân yêu quí của mình sao?
Bồ-tát nói:
– Nay chư Phật, bồ-tát, Phạm thiên, Đế Thích, bốn vị thiên vương có thể làm chứng cho tôi.
La-sát nghe thế chấp nhận nói kệ. Bồ-tát vui mừng, liền cởi áo da, trải pháp tòa rồi bạch:
– Xin hòa thượng hãy ngồi lên tòa này mà thuyết pháp.
La-sát nói:
Sinh diệt đã diệt
Tịch diệt an lạc.
Nghe kệ xong, bồ-tát tập trung suy niệm, rồi chép bài kệ này lên khắp vách đá và thân cây. Sau đó, bồ-tát leo lên cây cao để gieo thân xuống. Lúc chưa đến mặt đất, từ không trung phát ra vô số âm thanh, la-sát hiện lại thân Đế Thích đỡ lấy bồ-tát đặt chỗ đất bằng, rồi sám hối, đỉnh lễ, từ tạ mà đi. Do bốn câu kệ mà xả thân, nên Ta vượt qua mười hai kiếp, thành đạo Vô thượng trước bồ-tát Di-lặc”.
Kinh Niết-bàn ghi: “Đức Phật nói:
– Ta nhớ vô lượng na-do-tha kiếp quá khứ, ở Ta-bà thế giới này có Phật hiệu là Thích-ca Mâu-ni xuất thế nói kinh Niết-bàn cho chúng sinh. Lúc ấy, Ta nghe kinh Đại Niết-bàn thông qua một người bạn, trong lòng vui mừng, muốn được cúng dường. Nhưng vì nhà nghèo không có tài vật, nên bán thân lấy tiền; lạido phúc mỏng, nên cũng chẳng ai mua. Trên đường trở về, gặp một người, Ta liền hỏi:
– Tôi muốn bán thân, anh có mua không?
Người ấy đáp:
– Những công việc ở nhà tôi, không ai kham nổi, bởi tôi có một căn bệnh mà lương y bảo hằng ngày phải ăn ba lạng thịt người. Nếu ông hằng ngày có thể lấy thịt của mình cho tôi ba lạng, tôi sẽ trả ông năm đồng tiền vàng.
Ta nghe vậy, lòng vui mừng nói:
– Cho tôi bảy ngày để làm xong việc rồi sẽ gặp ông.
Người ấy nói:
– Cho ông một ngày thôi!
Ta liền lấy tiền đi đến chỗ Phật, đỉnh lễ cúng dường, sau đó thành tâm thụ trì kinh này. Lúc ấy Ta ngu tối chỉ thụ trì một bài kệ:
Như Lai chứng Niết-bàn
Vĩnh viễn đoạn sinh tử
Nếu lòng thành nghe pháp

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 22 – CHƯƠNG NHẬP ĐẠO

QUYỂN 22 Quyển này có một chương Nhập đạo. 13. CHƯƠNG NHẬP ĐẠO 13.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *