Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 92 – CHƯƠNG LỢI HẠI

PUCL QUYỂN 92 – CHƯƠNG LỢI HẠI

QUYỂN 92
Quyển này có một chương Lợi hại.
92. CHƯƠNG LỢI HẠI

92.1. LỜI DẪN
Hàm thức trong ba cõi, chúng sinh nơi bốn loài đều do sáu căn phan duyên, bảy thức tạo nghiệp mà bị lửa dục đốt thiêu, khởi lòng tham không đáy, giống như dòng thác, đồng như Ốc Tiêu. Vì thế một con sóng nhỏ trôi, một tấc bóng đi qua dù đại lực sĩ cũng không thể kéo dừng; mặt trăng dời, mặt trời chuyển dù bậc hùng tài cũng chẳng thê ngăn chặn. Trong đó, chúng sinh hoặc án đắng nuốt cay, hoặc ôm đau ngậm xót; thân miệng bị mười sử sai khiến, ý thức bị tám tì dẫn đầu. Tất cả đều do yêu thương vợ con, tài sắc trói buộc mà từ vô thỉ đến nay luôn chịu tám khổ, hoặc chính mình gây tạo, hay dạy người gây tạo, nối tiếp không gián đoạn. Có kẻ thấy người làm điều thiện mà không ca ngợi, khi nghe người gây điều ác thì lại vui theo; hoặc đốt cháy rừng, tát cạn suối, xua chó săn thả chim dữ, đuổi cùng bắt tận; hoặc có kẻ tai nghe nhạc nước Trịnh nước Tề, hoặc có kẻ tận hưởng những vị ngon béo bổ; hoặc có kẻ cười đùa tạo ác chóp mắt tạo lỗi lầm, xem thường tôn tượng, phá hoại chùa tháp, chẳng kính kinh điển, phá hòa hợp tăng, tự mình định ra phép tắc, dẹp bỏ qui củ của người. Cho nên, tâm thẹn bởi làm trái lí, xấu hổ tạ tội khi dối người thân. Tuy tâm thuộc ta, thân cũng chẳng của ai khác, nhưng tỏ ngộ được tâm tính, đối với con người thì thật chẳng dễ. Nếu buông thả tâm và miệng thì các tội đều tụ tập vào thân.
Mong đạo tục vận tâm chí thành, tẩy sạch tà tham, mãi mãi tránh xa lửa dục, khiến cho thân tâm thanh tịnh, đầy đủ hạnh nguyện, tiêu ba nghiệp chướng, thông tam đạt trí; năm nhãn sáu thông tùy ý vô ngại, năm cái, sáu trần từ đây vĩnh viễn đoạn trừ.
92.2. DẪN CHỨNG
Đại trang nghiêm luận kinh ghi: “Thuở xưa, dân chúng khắp thành ấp xóm làng trong một quốc gia kia tranh nhau đến cúng dường một tì-kheo. Có một tì kheo khác thấy vậy, sinh tâm đố kị, dùng nhiều lời phỉ báng. Đệ tử của tì-kheo kia nghe được, về thưa:
– Bạch thầy! Tì-kheo nọ phỉ báng thầy.
Tì-kheo này nghe xong, liền mời tì-kheo kia đến, dùng lời ôn hòa thăm hỏi rồi lấy y cúng dường.
Các đệ tử thấy vậy, hỏi:
– Bạch thầy! Tì-kheo ấy chê bai thầy, vì sao thầy lại thăm hỏi và cúng dường y?
Tì-kheo nói:
– Người kia có ân với ta nên ta phải cúng dường.
Tì-kheo lại nói kệ:
Mưa đá hại hoa màu
Có người ngăn cản được,
Chủ ruộng rất vui mừng
Dùng tiền tài báo đáp.
Người ấy là bạn tốt
Không phải là oan gia
Ngăn mưa đá lợi dưỡng
Ta phải báo ân này.
Mưa đá hại một đời
Lợi dưỡng hại nhiều kiếp,
Mưa đá hại hoa màu
Lợi dưỡng hủy đạo nghiệp.
Ruộng bị mưa đá hại
Hẳn sót lại một ít,
Ta bị lợi dưỡng hại
Công đức đều tiêu sạch,
Như Đề-bà-đạt-đa
Mưa đá lợi dưỡng hại
Vì tham đắm vào đó
Pháp lành bị tiêu sạch
Các pháp ác lớn mạnh
Chết đọa vào đường ác.
Lợi dưỡng hơn lửa dữ
Hơn sư tử, hổ lang.
Người trí quản sát rồi
thà bị chúng làm hại
Không để lợi dưỡng hại.
Người ngu tham lợi dưỡng
Không thấy lỗi của nó
Lợi dưỡng xa thánh đạo
Hạnh lành diệt, không sinh.
Phật đã dứt kết sử
Kết ba cõi sạch hết
Đã đầy đủ công đức
Mà vẫn tránh lợi dưỡng,
Đức Phật ở trong chúng
Vẫn thường nói thế này:
“Lợi dưỡng đến gần ta
Ta cũng tránh xa nó
Người có trí sáng suốt
Ai mà tham lợi dưỡng,
Lợi dưỡng loạn định tâm
Tai hại hơn kẻ thù
Như đánh bằng roi da
Da rách thịt xương nát
Tủy đứt thì mới dừng
Lợi dưỡng hơn roi da
Cắt đứt da trì giới
Phá nát thịt thiền định
Làm gãy xương trí tuệ
Diệt đến tủy thiện tâm
Giống như đứa trẻ kia
Tay cầm lửa muốn ăn
Như cá nuốt mồi câu
Như chim bị sa lưới
Như thú rơi hầm sâu
Đều do tham vị ngon.
Ti-kheo tham lợi dưỡng
Có khác gì chúng đâu,
Vị ngon thật là ít

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

ỌUYỂN 97 Quyển này có một chương Tống chung. 97. CHƯƠNG TỐNG CHUNG 97.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *