Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 96 – CHƯƠNG XẢ THÂN

PUCL QUYỂN 96 – CHƯƠNG XẢ THÂN

QUYỂN 96
Quyển này có một chương Xả thân.
96. CHƯƠNG XẢ THÂN

96.1. LỜI DẪN
Tính của sắc vô hình, thì xúc cũng sẽ trở về không; ba thời hư giả thì tám vi cuối cùng cũng tan hoại. Tuy có uy lực làm chuyển càn khôn, rốt cuộc rồi cũng tiêu diệt; dù đẹp rực rỡ như mũ Tề lụa Sở cũng biến thành cát bụi. Vì thế hình chất không cố định, chỉ do các duyên hội tụ mà thành. Tứ trần bất đồng, gió lửa cũng khác, chia chẻ phân tích kĩ thì chẳng phải là một vật. Dù yến can, Việt đảm cũng không đáng để so sánh, chỉ có bồ-tát lợi sinh mới đạt tận cùng yếu chỉ. Nhưng chúng sinh ở mãi chốn trầm luân đời đời không dứt, mà chưa một niệm đổi dời; nghiệp ác phiền não dẫn dắt luân chuyển trong đường mê mà vọng chỉ tay cho là không ư? Đó chính là hữu vậy. Dưỡng thân mình mà hại mạng chúng sinh, đó chính là độc. Gom chứa tài vật ngoài thân để thỏa lòng ham muốn; lấy cắp vật chẳng phải phần của mình, sử dụng phung phí, há chỉ để ấm thân no bụng thôi đâu? Cho đên tài vật chất chứa tràn đầy trong kho, từ vô thỉ đến nay cung cấp cho thân huyễn này chưa từng biết chán. Lắng tâm xét kĩ việc này, há không có tội sao!
Nay đã biết rõ lỗi lầm, luống uổng nuôi dưỡng thân dễ hoại, biết vật và ngã đều không, thì đâu còn quí tiếc! Vì thế, biết rõ thân hư giả là tâm của bậc đại sĩ; xả vọng cầu chân là thường nguyện của bồ-tát. Lại biết ba cõi là ngôi nhà tạm ở trong chốc lát, hiểu rõ bốn loài chúng sinh là cảnh huyễn mộng. Sách thế gian nói: “Sống dùng thân mạng làm nhà trọ, chết thì dùng trời đất làm quan tài”. Nội điển thì nói: “Vương tử bỏ thân, công đức vượt chín kiếp, lóc thịt cho bồ câu làm chấn động cả tam thiên”. Dùng nay so sánh với xưa thì đều mong như vậy. Tất cả đều muốn khiến trâu trắng đủ sức đi đường dài, thuyền báu có năng lực sang bờ kia.
96.2. DẪN CHỨNG
96.2.1. Vương tử Tát-đỏa xả thân
Kinh Kim quang minh ghi: “Đức Phật bảo đại chúng:
– Vào thời quá khứ, có vua Ma-ha La-đà thường làm việc thiện, không có kẻ thù. Vua có ba người con: thái tử thứ nhât tên Ma-ha Ba-na-la, thứ hai tên Ma-ha Đồ-bà, thứ ba tên Ma-ha Tát-đỏa. Một hôm ba vị vương tử cùng vào rừng du ngoạn, dần đến một khu rừng trúc thì dừng lại nghỉ ngơi.
Vị vương tử thứ nhất nói:
– Ta rất lo sợ, ở trong rừng này chúng ta sẽ bị thú dữ hãm hại.
Vị vương tử thứ hai nói:
– Em không tiếc thân mạng, chỉ sợ người thân buồn khổ.
Vị vương tử thứ ba nói:
– Em không sợ hãi, cũng không sầu não. Trong núi vắng lặng, là nơi thần tiên đều khen ngợi, là nơi an tĩnh giúp người an ổn.
Sau khi nói lên suy nghĩ của mình, ba vị vương tử đi về phía trước. Cả ba cùng gặp hổ mẹ vừa sinh bảy con mới được bảy ngày. Bị các hổ con quấn quýt, không thể kiếm ăn, nên hổ mẹ đói khát khốn khổ, thân thể ốm gầy, mạng sống không còn bao lâu.
Thấy vậy, vị vương tử thứ nhất nói:
– Hổ mẹ bị đói bức bách, chắc nó sẽ ăn cả thịt con mình.
Vị vương tử thứ ba hỏi:
-Trong các anh, ai có thể kiếm thức ăn cho hổ mẹ?
Vị vương tử thứ hai nói:
– Hổ mẹ này đói khát, mạng sống sẽ không còn bao lâu. Chúng ta tìm đâu ra thức ăn này, đâu có thể xả thân cứu nó!
Vị vương tử thứ nhất nói:
– Thân mạng là vật khó bỏ nhất.
Vị vương tử thứ ba nói:
– Những bậc đại sĩ muốn làm lợi ích cho kẻ khác, nếu khởi tâm đại bi thì không có gì là khó bỏ
Các vương tử rất sầu khổ, chăm chăm nhìn hổ đói, mắt chẳng tạm rời, một hồi lâu rồi bỏ đi.
Vương từ thứ ba suy nghĩ:
– Nay chính là lúc ta xả thân mạng. Ta từ xưa đến nay đã xả thân nhiều lần, nhưng đều vô ích! Tùy thời cấp dưỡng cho thân không thiếu gì, mà nó không biết ân, lại hận oán. Thân này thật không bền chắc, nay ta xả bỏ để có sự nghiệp Vô thượng, làm chiếc cầu lớn trên biển sinh tử, vĩnh viễn xa lìa nỗi lo sợ vô thường biến đổi, thành tựu đầy đủ công đức trí tuệ.
Nghĩ thế, Tát-đỏa liền nói với hai anh:
– Hai anh cùng với gia nhân có thể trở về trước, em sẽ về sau!
Tát-đỏa trở lại chỗ bầy hổ, cởi y phục treo lên cành tre và phát nguyện: ‘Ta nay vì tất cả chúng sinh, cầu chứng đạo mầu Vô thượng giác, độ chúng sinh trong ba cõi!’. Phát nguyện xong, vương tử buông mình trước bầy hổ đói, nhưng do oai lực từ bi của ngài nên hổ không thể ăn thịt. Vương từ suy nghĩ: ‘Hổ quá ốm gầy, sức lực yếu ớt không thể ăn thịt ta’. Vương tử lại tìm dao bén, nhưng không có, bèn dùng cành tre khô tự đâm vào cổ, cho máu tuôn ra chảy đến bên hổ. Bấy giờ mặt đất chấn động sáu cách, mặt trời không còn chiếu sáng, trời tuôn hoa đẹp và tỏa hương thơm khắp khu rừng. Chư thiên trên hư không thấy việc này, đều sinh tâm hoan hỷ, cho là việc chưa từng có, nên đồng khen ngợi:
– Quí thay Đại sĩ! Ngài thật là bậc Đại bi, vì cứu giúp chúng sinh mà có thể bỏ cái khó bỏ, không bao lâu sẽ chứng Niết-bàn thanh tịnh!
Hổ thấy máu từ cổ Tát-đỏa tuôn ra, liền đến uống và ăn thịt, chỉ còn lại xưomg.
Hai người anh thấy mặt đất chấn động, mặt trời không chiếu sáng, trời mưa hoa đẹp và hương thơm, liền nghĩ chắc chắn em ta xả thân rồi. Hai vị vương từ rất buồn khổ, sợ hãi, khóc lóc than thở, dung mạo tiều tụy, liền chạy đến nơi hổ đói, thấy y phục của em mình treo trên cành tre, xương cốt và tóc móng vung vãi khắp nơi, máu chảy thấm ướt mặt đất. Hai người chẳng thể kềm lòng, ngã nhào trên những đốt xương, mê man một hồi lâu mới tỉnh lại. Cả hai đưa tay kêu trời, rồi khóc và nói:
– Em ta tuổi còn nhỏ, tài năng hơn người, mẹ cha luôn yêu mến, bỗng chốc xả thân mạng. Chúng ta trở về cung, nếu cha mẹ hỏi đến, phải đáp thế nào? Chúng ta thà cùng bỏ thân mạng ở chỗ này, không nỡ trở về gặp cha mẹ, quyến thuộc.
Bấy giờ các người hầu của Tát-đỏa chia nhau đi tìm khắp nơi, họ cùng nói:
– Vương tử đang ở đâu?
Cũng trong lúc này, vương phi đang nằm ngủ mộng thấy bị cắt hai vú, răng rụng, có ba chim câu non, một con bị chim ưng bắt. Lúc mặt đất chấn động, bà liền tỉnh giấc, lòng vô cùng lo lắng sầu não, nói bài kệ:
Hôm nay vì cớ chi
Mặt đất và sông hồ
Tất cả chấn động mạnh
Mọi vật đều không an
Mặt trời không chiếu sáng
Như có vật che chắn
Lòng ta rất sầu khổ
Cặp mắt luôn máy động
Như ta ngày hôm nay
Mộng thấy điềm báo trước
Chắc sẽ có họa lớn
Không tốt và khố đau.
Khi vương phi nói bài kệ này, một tì nữ từ bên ngoài nghe vương tử mất tích, vô cùng sợ hãi, liền đến thưa:
– Vương phi biết chăng! Con nghe những người bên ngoài nói tìm thái tử khắp nơi mà không gặp._ Vương phi nghe vậy, vô cùng buồn khổ, liền đến báo với vua. Vừa nghe, lòng vua vô cùng đau đớn, nghẹn ngào sầu thảm, gạt lệ và nói:

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

ỌUYỂN 97 Quyển này có một chương Tống chung. 97. CHƯƠNG TỐNG CHUNG 97.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *