Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 6 / PUCL QUYỂN 78 – CHƯƠNG MƯỜI NGHIỆP ÁC (tt)

PUCL QUYỂN 78 – CHƯƠNG MƯỜI NGHIỆP ÁC (tt)

QUYỂN 78
Quyển này tiếp theo chưorng Mười nghiệp ác.
84. CHƯƠNG MƯỜI NGHIỆP ÁC (tt)

84.12. SÂN HẬN
84.12.1. Lời dẫn
Do bốn đại khuấy động mà ba độc lẫy lừng. Bởi sáu giặc xâm hại mà trăm mối lo dồn dập. Con người, hoặc do xưa đã ôm lòng hiềm khích, nên luôn rình tìm chỗ hay dở của nhau; hoặc luôn ôm mối hận thù mà thường hãm hại. Họ hoàn toàn mất hết nhân nghĩa, chẳng có lòng từ; tìm cách giết hại, tạo cớ giết, hoặc xúi người giết, hoặc khen sự giết, hoặc âm thầm đầu độc, hoặc bí mật dùng tà chú khiến trùng độc đi vào lục phủ, ngũ tạng xé nát tâm can, làm cho người phải ngậm mối bi hận, mãi mãi ôm nỗi thống khổ xuống cửu tuyền. Lòng đau đớn xót xa không biết dùng lời nào bày tỏ, nỗi oan khiên này biết tố cáo cùng ai.
Cho nên, kinh nói: “Trong nhà ông trưởng giả mọc nhiều cây độc, như người nhờ phao qua biển mà la-sát theo xin”.
Cũng như một ngọn đèn có thể phá tan trăm năm tăm tối, một đốm lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi vạn bó củi khô. Thế mà, tâm sân hận còn hơn lửa dữ, cho nên người học đạo phải giữ gìn. Không có giặc cướp công đức nào ác độc hơn sân hận. Nếu một niệm lửa sân khởi lên, liền thiêu rụi tất cả các công đức lành. Do đó, người ác thì tất cả mọi người và súc sinh đều kinh sợ. Người không biết phân biệt chọn lấy điều lành, hễ nói ra điều gì cũng trở thành ác độc; thích làm mích lòng người khác, khiến họ chán ghét. Người không có lòng từ ái, chúng sinh sẽ kinh sợ và ghét bỏ, lánh xa như tránh hổ sói; hiện tại bị người khinh miệt, sau khi chết sẽ đọa vào địa ngục. Cho nên, người trí thấy được lỗi này, phải nhẫn nhục diệt trừ thì không sợ khổ đau.
84.12.2. Dẫn chứng
Kinh Chính pháp niệm ghi: “Nếu người nào khởi tâm sân hận là tự thiêu đốt thân mình. Tâm luôn sân hận thì sắc mặt biến đổi, khiến mọi người đều kinh sợ, xa lánh, khinh miệt, ruồng bỏ, sau khi chết bị đọa vào địa ngục. Vì sân hận thì không việc ác nào mà không làm. Cho nên, người trí phải dứt bỏ tâm sân hận như tránh xa lửa dữ. Biết được lỗi của sân hận là làm lợi ích cho mình. Nếu muốn lợi ích cho mình và người thì phải thực hành hạnh nhẫn nhục.
Người dùng nước trí tuệ dập tắt lửa sân hận, cũng giống như người có sức mạnh dùng nước dập tắt lửa lớn đang thiêu đốt nhà cửa. Người hay nhẫn nhục thì tâm được thuần thiện. Nếu người bỏ được tâm sân hận thì ai cũng yêu mến, thích gần gũi, tin tưởng, dung mạo luôn tươi sáng, tâm ý vắng lặng. Người giữ tâm trong sạch thì thân miệng không lầm lỗi, hết sầu lo, không còn nỗi sợ rơi vào đường dữ, dứt sự oán ghét, không mang tiếng xấu, không còn phiền não, oan gia chấm dứt, không bị người xấu chửi mắng, không còn các nỗi sợ hãi như hối tiếc, tiếng ác, điều bất lợi, bị khổ, tâm kiêu mạn. Nếu người không còn những nỗi sợ hãi như thế thì đầy đủ tất cả công đức, tiếng tốt đồn khắp, được niềm vui trong đời hiện tại và vị lai. Chúng sinh xem người nhẫn nhục ấy như cha mẹ, ưa thích gần gũi.
Thế nên, sân hận giống như rắn độc, dao bén, lửa dữ. Dùng nhẫn nhục diệt trừ thì mọi sân hận đều chấm dứt. Kềm chế sân giận mới gọi là nhẫn.
Nếu người tu pháp lành thì nên suy nghĩ: ‘Nhẫn nhục giống như báu vật cần phải giữ gìn thật kĩ’. Nhưng chúng sinh, người thiện kẻ ác khác nhau; người ngu cho việc chửi mắng, vạch lỗi kẻ khác là hay, còn người trí thì cho hạ mình im lặng là trên hết. Người ngu thường biến chuyện tranh cãi nhỏ thành oán thù lớn. Nếu mình hơn thì người kia oán hận càng sâu; ngược lại, thua người thì mình thêm buồn khổ. Vì thế, phải cẩn thận lời nói, không bàn lỗi của người. Dầu người có chửi mắng mình, cũng đều do nhân đời trước, chẳng phải vô cớ”.
Lục độ tập kinh ghi: “Ngày xưa, một vị bồ-tát hóa làm con voi chúa có tâm lượng rộng lớn, quán biết có Phật, pháp, tăng, nên qui y Tam bảo, luôn dùng lòng từ cứu độ chúng sinh và phát nguyện: ‘Nếu thành Phật, ta sẽ độ tất cả chúng sinh’.
Voi chúa cai quản đàn voi năm trăm con, trong đó có hai con là vợ nó. Một hôm, voi chúa xuống ao hái được một hoa sen rất đẹp, liền cho vợ cả. Được hoa, vợ cả rất vui mừng nói:
– Tiết trời lạnh giá như thế, tại sao trong ao lại có hoa này?
Vợ nhỏ nổi lòng tham lam, ghen tức và thề:
– Ta sẽ dùng chất cực độc giết ngươi!
Vợ nhỏ do quá uất hận mà chết, thần thức đầu thai trở lại làm con gái một nhà giàu có, nhan sắc tuyệt trần, thông minh, hiểu thấu các việc xưa nay, có tài xem thiên văn, biết rõ thời vận thịnh suy.
Vua nghe tiếng, liền cưới cô ấy làm phu nhân. Vừa vào cung, phu nhân liền tâu trình chính sách cai trị đất nước, rất hợp với ý các trung thần, nên vua rất vui mừng và yêu quí, mỗi lời phu nhân nói ra vua đều nghe theo. Một hôm, phu nhân tâu:
– Thiếp nằm mộng thấy một con voi sáu ngà, nên muốn lấy ngà của nó để khảm lên ghế. Nếu bệ hạ không tìm được thì thiếp sẽ chết.
Vua nói:
– Nàng đừng nói những lời không hay như thế, mọi người nghe được sẽ chê cười!
Thấy phu nhân buồn rầu, vua liền cho gọi bốn vị đại thần đến bàn bạc và nói đó là điềm mộng của mình rồi hỏi:
– Xưa nay có con voi như thế không?
Vị đại thần thứ nhất tâu:
– Tâu đại vương! Thần không nghe thấy!
Vị đại thần thứ hai tâu:
– Đại vương không mơ đấy chứ?
Vị đại thần thứ ba tâu:
– Thần nghe nói có con voi này, nhưng ở rất xa.
Vị đại thần thứ tư tâu:
– Nếu hỏi Đế Thích, sẽ biết rõ việc này.
Bốn vị đại thần cho gọi tất cả các thợ săn giỏi ở khắp nơi đến để hỏi việc đó.
Người thợ săn ở phương nam nói:
– Người cha quá cố của tôi nói có con voi đó, nhưng ở rất xa, khó đến được.
Bốn vị đại thần liền tâu lên vua:
– Tâu bệ hạ! Có một người biết!
Vua liền cho gọi người ấy đến. Phu nhân căn dặn:
– Ngươi đi thẳng về phía nam ba nghìn dặm, vào trong núi đi khoảng hai ngày thì đến chỗ con voi kia. Ngươi đào một cái hầm bên đường, cạo bỏ râu tóc, đắp ca-sa núp dưới hầm bắn nó, rồi cưa hai ngà mang về.
Thợ săn vâng lệnh, đi đến chỗ voi ở, đắp pháp y, ôm bát đứng dưới hầm, rồi bắn vào chân của nó. Voi chúa thấy sa-môn, liền dập đầu nói:
– Kính lễ đạo sĩ! Vì cớ gì mà ngài muốn giết tôi?
Người thợ săn đáp:
– Ta muốn lấy ngà của ngươi.
Voi chúa nói:
– Tôi đau đớn khó chịu đựng nổi, ngài hãy mau cưa lấy ngà đi! Chớ làm loạn tâm, khiến tôi phải khởi niệm ác. Nếu khởi niệm ác, chết sẽ đọa vào địa ngục, ngạ quỉ, súc sinh. Phàm tu nhẫn nhục, thực hành hạnh từ bi, lấy thiện đáp ác là hạnh cao thượng của bô-tát.
Thợ săn liền cưa lấy ngà voi.
Voi chúa bảo:
– Đạo sĩ! Ngài hãy đi nhanh, chớ để đàn voi tìm thấy dấu vết.
Bảo thợ săn đi xa rồi, vì không chịu được sự đau đớn, voi quị hai chân xuống đất kêu lớn rồi an nhiên chết, thần thức liền sinh lên cõi trời. Đàn voi khắp nơi kéo đến và hỏi:
– Ai giết vua của chúng tôi?
Chúng kéo nhau đi tìm, nhưng không thấy kẻ giết, liền trở về canh giữ xác của voi chúa, đau khổ gào khóc thống thiết.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 82 – CHƯƠNG LỤC Độ (tt)

QUYỂN 82 Quyển này tiếp theo chương Lục độ. 85. CHƯƠNG LỤC Độ (tt) 85.2. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *