Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 4 / PUCL QUYỂN 44 – CHƯƠNG QUÂN THẦN

PUCL QUYỂN 44 – CHƯƠNG QUÂN THẦN

QUYỂN 44
Quyển này gồm một chương Quân thần.
41. CHƯƠNG QUÂN THẦN

41.1. LỜI DẪN
Khi đức Như Lai còn ở đời, Ngài phó chúc thời mạt pháp cho Đế Thích và các quốc vương. Bởi năng lực của trời có thể phá dẹp vạn ma, uy thế của vua có thể thống lãnh dân chúng. Phó chúc di pháp ở đây chính là phó chúc việc giúp đỡ và bảo vệ lưu thông Phật pháp. Vì vào thời bấy giờ, bốn chúng yếu hèn, e Tam bảo bị hủy hoại, nên nhờ uy lực của vua nhiếp phục, mượn thế của vua áp chế; khiến cho kẻ kém hèn dẹp bỏ vết nhơ, kẻ hủy báng trừ hết lỗi lầm, lại trợ giúp đạo trị quốc ngày càng đổi mới, thổi gió giáo hóa của vua đến khắp gần xa. Một lần biến là báo đổi thay, hai lần biến thì nhuần khắp thiên hạ. Do đó quần sinh mang ân thánh chúa, Phật pháp được chốn tựa nương; đó chính là mục đích phó chúc vậy.
. Sách thế tục có ghi: “Ngày xưa các vua hiền minh lập qui chế, cốt muốn xác định âm dương có vị trí, quân thần có phép tắc, nam nữ có phân biệt, chính lịnh có thứ lớp. Cho nên vua ngồi hướng mặt về phương nam mà trị thiên hạ, hoàng hậu ở bắc cung, thái tử ở đông cung, thiên tử lập miếu, vương hậu lập chợ; có nhật thực thì vua phải tu đức, hiện nguyệt thực thì hoàng hậu cần tu thân. Đây chính là phân biệt vị trí âm dương vậy. Vì thế Càn khởi từ Tí, cho nên Tí là Thiên chính; Khôn khởi từ Mùi, mà hành tại Sửu. Nhưng âm không tự đứng riêng mà đến nương nơi dương, nên Sửu là Địa chính; Thánh chúa kính vâng trời, tùy thuận đất để thành tựu công lao, cho nên Dần là Nhân chính. Ba chính tác dụng lẫn nhau thì biến hóa mà không dứt tuyệt, vì thế đế vương nhất định tồn tại sau ba đời. Đây là phân biệt ba chính.
Kinh Dịch ghi: “Tây nam được bạn, đồng hành cùng bạn; đông bắc mất bạn, rốt cuộc có việc vui”. Cho nên thần tùy thuận vua, nữ nương tựa nam. Càn khởi từ Tí, vận hành theo chiều trái, kết thúc tại Tuất; Khôn khởi từ Mùi, vận hành theo chiều phải, kết thúc tại Dậu; cho nên qui định nam bên trái, nữ bên phải.
41.2. ĐỨC TÍNH CẦN THIẾT CỦA QUỐC VƯƠNG
Luận Du-già sư địa ghi: “Đại vương nên biết! Nếu một vị vua có mười đức tính như sau thì dù không có cung điện nguy nga, kho tàng rộng lớn, không có đại thần phụ tướng, không có quân đội hùng mạnh, nhưng mọi người vẫn qui ngưỡng: một, giòng tộc tôn quí; hai, hoàn toàn tự do; ba, không bạo ác; bốn, hóa giải làm nhẹ cơn giận; năm, ban ân huệ lớn; sáu, nghe nhận những lời ngay thẳng; bảy, suy xét kĩ hành vi, thuận theo phép tắc; tám, quan tâm và ưa thích pháp thiện; chín, khéo phân biệt rõ đối tượng ban ân; mười, không mặc tình buông lung.
Lại nữa, một vị vua phải có năm phương pháp: một, quan sát thu phục quần thần; hai, ban ân đúng lúc; ba, không buông lung, chuyên tâm nơi triều chính; bốn, không lơ là, giữ kĩ kho tàng cung điện; năm, không buông lung, chuyên tu pháp hành.
Lại có năm pháp mà một vị vua nên ưa thích: một, được thế gian kính mến; hai, tăng trưởng tự do; ba, phá dẹp thù địch; bốn, khéo tu dưỡng thân; năm, có thể đưa đến cõi lành.
Có năm pháp dẫn sinh ra pháp đáng ưa thích này: một, dưỡng dục chúng sinh; hai, dũng mãnh; ba, hành phương tiện khéo léo; bốn, thụ dụng đúng pháp; năm, siêng năng tu tập pháp hành.
Một vị quốc vương có ba pháp viên mãn: một, quả báo viên mãn; hai, sĩ dụng viên mãn; ba, công đức viên mãn. Nếu quốc vương sinh vào gia đình giàu sang, sống lâu, không bệnh tật, có cơ nghiệp lớn, có trí tuệ thông minh bẩm sinh, thì gọi quả báo viên mãn. Nếu quốc vương dùng phương tiện khéo léo để trị quốc, luôn luôn thành tựu uy lực dũng mãnh, thì gọi là sĩ dụng viên mãn. Nếu quốc vương giữ gìn chính pháp thì gọi là Pháp vương, Pháp vương an trụ nơi chính pháp, luôn cùng với phu nhân, thái tử, quần thần, những anh hùng hào kiệt, các trưởng giả giàu sang thực hành huệ thí, tu phúc, trì trai, giữ nghiêm giới cấm thì gọi là công đức viên mãn. Lại nữa, quả báo viên mãn là quả báo thụ nhận từ nghiệp nhân thanh tịnh đời trước; sĩ dụng viên mãn tức quả vừa ý thụ dụng ở hiện tại; công đức viên mãn tức quả báo của nghiệp thanh tịnh viên mãn thụ dụng ở vị lai. Nếu quốc vương không đủ ba món viên mãn này thì gọi làI bậc hạ, nếu có quả báo, hoặc sĩ dụng hoặc cả hai thì Igọi là bậc trung, nếu đủ ba thì gọi là bậc thượng”.
Kinh Trung A-hàm ghi: “Nếu các vị vua dòng Sát-lợi đã rưới nước đỉnh đầu, được làm đấng nhân I chủ, cai trị cả đại địa, có năm vật dụng: kiếm, lọng, mũ trời, phất trần có gắn bảo châu trên cán, đôi giày có trang trí, đều dẹp bỏ tất cả. Lại có ba hạng đại thần: 1 một, có trung tín mà không có trí tuệ và tài năng, là bậc hạ; hai, có trung tín và tài năng mà không có trí tuệ, là bậc trung; ba, đủ ba điều kiện, là bậc thượng; còn không có cả ba thì thuộc hạ trong hạ.
41.3. NHỮNG LỖI LẦM CỦA QƯỐC VƯƠNG
Kinh Tượng pháp quyết nghi ghi: “Bất cứ người dân nào, dù sang hay hèn cũng không được đánh đập nô tì, súc sinh của Tam bảo, cũng không được nhận sự lễ bái của những nô tì này; nếu ai làm trái điều này thì phạm lỗi”.
Kinh Tát-già ni-kiền tử ghi: “Nêu phá hoại chùa tháp, hoặc tự tay lấy vật của Tam bảo, hoặc bảo người lấy, hoặc thấy làm mà vui theo, hoặc bắt trói đánh đập, ép hoàn tục, giết chết sa-môn đắp y hoại sắc trì giới hay phá giới thì đều phạm tội nặng căn bản, nhất định rơi vào địa ngục, chịu khổ không dừng nghỉ. Vì vị quốc vương này thi hành các pháp bất thiện trong nước, khiến cho các bậc tiên thánh bỏ đi, các vị thiện thần có sức mạnh không bảo vệ, các đại thần tranh đấu nhau khắp nơi, thời tiết bất hòa, mưa gió trái mùa nhân dân đói khát, giặc cướp hoành hành, dịch bệnh tràn lan người chết vô số. Khi các việc xảy ra trong nước như thế, không biết là do mình gây tạo mà lại oán thán chư thiên”.
Kinh Nhân vương ghi: “Quốc vương, đại thần tự cậy mình cao quí mà phá diệt pháp của Ta, đặt ra những điều lệ ngăn cấm, không cho đệ tử Ta xuất gia, không cho tạo tượng Phật, đặt chức quan kiểm soát tăng chúng, lập sổ bộ tăng ni, cho tì-kheo đứng trên đất, kẻ tục ngồi tòa cao. Quốc vương, thái tử ngang ngược lập ra các biện pháp ngăn cấm, không theo lời Phật, phá hoại tăng đoàn, lập các quan kiêm soát tăng, quản lý tăng tịch, dùng các biện pháp khó khăn như thế để khống chế, thì Phật pháp không tồn tại được lâu”.
Luận Du-già sư địa ghi: “Đại vương nên biết, một vị quốc vương có mười lỗi: giòng tộc không cao quí, không được tự do, bản tính bạo ác, giận dữ bộc phát mạnh, ân huệ bạc mỏng, tin lời nịnh hót, không chịu suy xét hành vi, không thuận phép tắc, không quan tâm đến pháp thiện, không biết phân biệt, quên thi ân, mặc tình buông lung”.
Kinh Bách dụ ghi: “Thuở xưa, có một người nói:
– Vua rất bạo ngược, cai trị dân không có đạo lý
Nghe lời này, vua liền nổi giận, nhưng không tìm ra được người nói lời này. Sau đó, vua nghe lời một kẻ nịnh, bắt lầm một hiền thần, ra lịnh quân lính lóc một trăm lạng thịt sau lưng, hình phạt vừa thi hành xong, thì có người đến làm chứng là vị quan này không nói. Vua hối hận, bù lại cho người ấy một nghìn lạng thịt để đắp lại lưng. Nửa đêm nghe tiếng rên rỉ rất khổ não của ông ta, vua hỏi:
– Vì sao khanh còn đau đớn thế? Ta lấy đi một trăm lạng thịt, nhưng trả lại cho khanh gấp mười lần, ngươi cho là chưa đủ ư?
Người hầu đáp:
– Tâu đại vương! Giả sử cắt đầu một người, rồi bù lại nghìn cái đầu thì người ấy cũng đâu khỏi chết. Tuy đại vương trả thịt cho gã gấp mười lần, nhưng gã cũng không khỏi đau đớn!
Cũng vậy, người ngu không sợ quả báo đời sau, tham đắm dục lạc hiện tại, bức não chúng sinh, đọa đày trăm họ, kiếm nhiều tiền của, mong diệt tội được phúc; giống như vị vua kia, cắt thịt sau lưng của hiền thần rồi lấy thịt người khác đắp vào, mong vết thương không còn đau nhức, thật là vô lí”,
Kinh Tạp thí dụ ghi: “Thuở xưa, ở nước kia có vị vua thích ăn thịt người, liền bảo đầu bếp:
– Lúc trời tối, các ngươi đi rình tìm bắt người đem về giao cho nhà bếp!
Vua thường xuyên làm việc ấy, các quan trong triều biết được, đồng lòng trục xuất vua ra khỏi nước, tìm bậc hiền tài tôn làm vua. Mười ba năm sau, trên thân của vị vua ăn thịt người bỗng xuất hiện hai cánh, bay khắp nơi ăn thịt vô số người, đồng thời lên núi cầu thỉnh thụ thần ban phúc, giúp ông đoạt lại ngai vàng. Ông hứa sẽ bắt năm trăm vị vua để tế thần. Sau khi tìm được bốn trăm chín mươi chín vị vua, ông ta nhốt họ trong hang núi. Bấy giờ, có một vị vua đang vui chơi với các cung tần, mỹ nữ và đến ao tắm. Họ vừa ra khỏi cung, thì gặp một đạo nhân nói kệ khất thực. Vua vui lòng chấp thuận, hẹn khi trở về hoàng cung sẽ ban tặng vàng bạc cho đạo nhân. Khi đến ao, sắp tắm thì bất chợt kẻ ăn thịt người từ hư không bay đến bắt vua đem vào núi. Ông ta thấy vị vua này sẳc mặt vẫn điềm nhiên, không hề lo sợ, liền hỏi:

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 52 – CHƯƠNG QUYẾN THUỘC, SO SÁNH, HƠN KÉM

QUYỂN 52 Quyển này gồm hai chương: Quyến thuộc, So sánh hơn kém. 56. CHƯƠNG ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *