Home / KINH - LUẬN / Kinh Pháp Cú thí dụ / KPCTD PHẨM THỨ BA – ĐA VĂN

KPCTD PHẨM THỨ BA – ĐA VĂN

PHẨM THỨ BA ĐA VĂN
1- CON DAO TRONG TÂM

Thuở xưa, tại nước Xá-vệ, có một gia đình nghèo, vợ chồng đều là người ác độc, không tin đạo đức. Xót thương nỗi ngu si của họ, Phật hiện làm một thầy Sa-môn nghèo đến đứng trước cửa. Nhằm lúc chồng đi vắng, bà vợ ra mắng : “Tu hành gì mà đến nhà đàn bà, không biết đạo lý gì hết !”

Sa-môn đáp :

– Tôi là một đạo sĩ đi khất thực, có làm gì đâu để bà mắng nhiếc, xin cho tôi một ít vật thực thôi.

Bà chủ nhà nói :

– Ông thử chết đứng ở đó coi tôi có cho cơm không, huống hồ còn mạnh dạn như thế mà muốn tôi cho ăn. Đi đi, đừng đứng đó mất thì giờ.

Sa-môn bèn đứng ngay, đôi mắt nhắm lại, mũi bặt hơi thở, đúng là một người chết. Thân thể kế đó sình lên, từ mũi miệng giòi bò ra và trong bụng ruột nước hôi thúi chẳng chảy ra tràn trề.

Người đàn bà sợ quá bỏ chạy. Miệng la lạc giọng. Sa-môn sống lại bỏ đi.
Chạy đến một gốc cây cách nhà mấy dặm, người đàn bà mệt quá, dừng chân ngồi nghỉ. Một chặp sau, người chồng trên đường về nhà, gặp vợ còn đang run rẩy sợ sệt, ông hỏi nguyên do, bà đem chuyện kinh hoàng ra kể lại. Ông chồng nổi giận đùng đùng hỏi :

– Nó ở đâu bây giờ ?

– Đã đi rồi nhưng tưởng chưa xa.
Anh bèn xách cung vác đao chạy đi tìm và khi thấy ông thầy liền trương cung rút đao quyết tâm giết chết.

Sa-môn bèn hóa ra cái thành nhỏ bằng ngọc lưu ly trong suốt và tự giam mình vào đó. Chàng kia chạy quanh quẩn ba vòng kiếm cửa vô mà chẳng thấy, anh ta thét :
– Sao không mở cửa ?

– Ông muốn mở cửa, xin bỏ cung đao.

Chàng kia thầm nghĩ : “Thì mình cứ theo lời gã, khi vào thành rồi, mình dùng tay mà đánh gã cũng chết”. Nghĩ xong, anh ta quăng cung đao, nhưng cửa thành vẫn không mở.

– Này đạo nhơn, ta đã ném cung đao, sao cửa thành chẳng mở ?

– Ý tôi muốn ông bỏ cung đao nơi tâm, chẳng phải bỏ cung đao của hai tay.

Nghe nói, chàng ta kinh hãi : “Chết ! Đạo nhơn quả thật Thần Thánh mới biết lòng ta!” Chàng ta bèn lật đật quỳ xuống cúi đầu hối tội :

– Vợ tôi tối tăm, không-biết tiên trưởng, làm cho tôi sanh tâm ác, xin ngài dũ lòng thương xót, đừng bỏ chúng tôi, tôi khuyên vợ tôi cùng tôi tu hành đạo đức.

Bạch xong, chàng ta đứng dậy và thỉnh đạo nhơn trở lại nhà.

Ông chồng thuật cho vợ nghe thần thông biến hóa của đạo nhơn, rồi cả hai dập đầu hối tội xin làm đệ tử. Lễ xong, ông chồng bạch hỏi :

– Bạch Thầy ! Thầy quả là cao siêu, biến hóa phi thường, có thành lưu ly dày chắc khó nỗi đạp bằng, lại thêm chí sáng ý định, vĩnh viễn thoát khỏi ưu sầu. Chẳng hay Thầy đã theo con đường đạo đức nào mà đạt đến thần diệu ấy ?

Sa-môn đáp :

– Ta nhờ chỗ pháp học không lười, phụng pháp không biếng, trì giới tinh tấn, tâm trí chẳng buông lung nên đèn huệ sáng chiếu, nhờ đó mà đắc đạo tự mình vào Niết-bàn. Nói xong, Sa-môn đọc bài kệ :
Đa văn nâng trì cố
Phụng pháp vỉ viên tường
Tinh tấn nan du hủy
Tùng thị giới huệ thành.
Đa văn linh trí minh
Dĩ minh trí huệ tăng
Trí tắc bác giải nghĩa
Kiến nghĩa hành pháp an.
Đa văn năng trừ ưu
Năng dĩ định vi hoan
Thiện thuyết cam lộ pháp
Tự trí đắc Niết-bàn.
Văn vi tri pháp luật
Giải nghi diệc kiến chánh
Tùng văn xả phi pháp
Hành đáo bất tử xứ.

Học rộng nay nắm chặt
Vâng pháp như tường cao
Tinh tấn khó đối phá
Nhờ vậy giới huệ đầy.
Học nhiều trí sáng suốt
Chí sáng trí huệ thêm
Trí có, hiểu tất cả
Hiểu nghĩa hành pháp xuôi.
Học rộng dứt lo buồn
Định được vui vẻ đến
Khéo nói cam lộ pháp
Tự mình chứng Niết-bàn
Có học mới biết pháp
Hết nghi thêm thấy chánh
Nhờ học bỏ tà đạo
Thẳng đến nơi bất tử
Sa-môn nói kệ xong, hiện ra hào quang của Phật, ánh sáng chiếu đất trời. Hai vợ chồng kẻ kia hết sức kinh ngạc, dập đầu xuống đất, tâm ác rửa sạch, bao nhiêu tội chướng mấy kiếp đều tiêu trừ, liền đắc quả Tu-đà-hoàn.

2- PHẠM CHÍ CẦM ĐUỐC

Hôm nọ, Đức Phật ở nơi Tinh xá Mỹ Âm tại nước Câu-diệm-di. Trong giờ diễn giảng cho tứ chúng, có một Phạm Chí là người rất giỏi về biện luận, sẵn có tánh tự cao, từ lâu chưa có ai dám biện luận với ông.

Một hôm, giữa ban ngày ông thắp đuốc đi nghinh ngang cùng chợ, có người trông thấy việc lạ như thế nên hỏi : “Vì sao ông Cầm đuốc đi giữa ban ngày ?”.

Phạm Chí đáp :

– Cả đời đều ngu tối, tôi phải cầm đuốc mà soi cho, khắp trong thế gian không có ai dám biện luận cùng tôi cả.

•Phật biết Phạm Chí ấy có túc phước có thể độ được, nhưng ông chỉ cố tánh cống cao muốn cầu hơn, háo thắng lấy tiếng, không kể vô thường, tự kiêu như thế, sẽ đọa vào địa ngục Thái Sơn không kể số kiếp, khó có ngày ra.

Phật giả làm một người hiền ngồi trong chợ hỏi : “Phạm Chí ! ông làm gì đó ?”,

Phạm Chí đáp :
Người hiền lại hỏi :

– Phạm Chí ! Trong Kinh có nói về bốn pháp minh ông có biết chăng ?

Phạm Chí đáp :

– Không biết !

About namcuulong

Check Also

PHẨM THỨ BA MƯƠI SÁU – NIẾT BÀN

PHẨM THỨ BA MƯƠI SÁU – NIẾT BÀN PHẬT DẠY NƯỚC NÀO CÓ BẢY ĐIỀU ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *