Kinh : Ông Anan liền từ chỗ ngồi đứng dậy, lễ Phật chắp tay, quỳ dài, bạch Phật : “Thưa Thế Tôn, nếu cái thấy-nghe này thật không sanh diệt thì tại sao Đức Thế Tôn lại bảo rằng chúng tôi đều bỏ mất chân tánh, làm việc điên đảo, lộn ngược. Xin Phật mở lòng từ bi rửa sạch trần cấu(4) cho chúng tôi,”
Khi ấy, Đức Như Lai liền duỗi cánh tay kim sắc, ngón tay chỉ xuống, bảo Ông Anan : “Như nay ông thấy tay Mẫu Đà La(5) của Ta là chánh hay đảo (ngược)?”
Ông Anan bạch: “Chúng sanh thế gian cho đó là đảo ngược, còn tôi thì chẳng biết cái nào là chánh, cái nào là đảo.”
Phật bảo Ông Anan : “Nếu người thế gian cho vậy là đảo, thì người thế gian cho thế nào là chánh?”
Ông Anan bạch Phật : “Đức Như Lai đưa cánh tay lên, tay Đâu La Miên chỉ lên không thì gọi là chánh.” Phật liền đưa cánh tay lên và bảo Ông Anan : “Cái điên đảo (lộn ngược) như thế chỉ là đầu đuôi thay đổi lẫn nhau thôi. Các người thế gian đều điên đảo gấp bội mà xem mà thấy. Nay lấy cái thân ông và Pháp Thân thanh tịnh Như Lai so sánh mà phát minh thì thân của Như Lai gọi là Chánh Biến Tri, còn thân của các ông gọi là tánh điên đảo. Tùy ông xét kỹ : thân ông, thân Phật, cái gọi là điên đảo lộn ngược đó, do ở chỗ nào mà gọi là điên đảo?”
Thông rằng : Cái Pháp Thân thanh tịnh là cái Diệu Tâm mầu sáng, thuần chân vậy. Cái thấy, nghe, hay, biết (kiến văn giác tri) là vật bày hiện ra(6) ở trong Diệu Tâm vậy. về gốc là chánh, đuổi theo ngọn là đảo (ngược). Ví như bọt nước sanh ra nơi biển, nhận biển là chánh, nhận bọt là đảo.
Phật hỏi Ông Anan : “Nay ông thấy Ta thả tay xuống là chánh hay đảo?”, thì chỉ nên ở nơi chỗ tự thấy mà tỉnh ngộ mạnh mẽ : cái nào chánh, cái nào đảo, chớ chẳng nên ở nơi tay Như Lai mà phân chánh, phân đảo.
Như ông Tu Bồ Đề ngồi yên tịnh trong hang núi, thấy Pháp Thân Như Lai chẳng duyên với căn, thức đó gọi là Chánh Biến Tri. Còn nếu lấy con mắt của Ông Anan để đối với tay của Như Lai, lại còn ở tay mà phân chánh, phân đảo đây bèn là chỗ động dụng của sáu thức, bỏ gốc theo ngọn, đã lìa chánh vị nên gọi là tánh điên đảo, lộn ngược.
Mới đầu, Ông Anan lấy tay buông xuống làm đảo, lời nói còn mơ hồ. Đến khi hỏi “Lấy gì làm chánh ?”, thì lấy tay đưa lên làm chánh, mới biết chỗ Ông Anan cho là chánh và đảo đó chỉ là sự biện biệt căn cứ vào tay, chẳng phải ở nơi cái thấy mà biện biệt Sự ngắm nhìn đó đã là điên đảo vậy. Tay buông xuống, đầu đuôi thuận nhau, vốn là chánh, mà người đời cho đó là đảo ! Tay đưa lên, đầu đuôi đổi chỗ, vốn là đảo mà người đời cho đó là chánh ! Thế là ở trong sự ngắm nhìn điên đảo, lại còn chồng thêm điên đảo ! Cho nên, so sánh phát minh thì bỏ mất cái Pháp Thân trong sạch mà nhận thấy, nghe, hay, biết đã là điên đảo.Lại chấp cái thấy, nghe, hay, biết ở trong sắc thân cho là chẳng sanh diệt mà bảo rằng đó là chánh chứ chẳng phải đảo, thì chẳng phải là trong điên đảo lại chồng thêm điên đảo sao ?
Có nhà sư hỏi Tổ Động Sơn : “Bình thường Ngài dạy học nhân hành điểu đạo,(7) chưa rõ thế nào là điểu đạo ?”
Tổ Sơn nói: “Không gặp một người.”
Hỏi: “Hành (đi) như thế nào ?”
Tổ Sơn: “Chiíh phải dưới chân không tư riêng.”
Hỏi: “Chỉ như chỗ hành điểu đạo, chẳng phải ấy là bổn lai diện mục(8) đó sao ?”
Tổ Sơn rằng: “Thầy Xà lê nhân sao điên đảo quá lắm ?”
Hỏi: “Chỗ nào là điên đảo của kẻ học nhân ?”
Tổ Sơn rằng: “Nếu không điên đảo, vì sao lại nhận tôi tớ làm chồng?”
Hỏi: “Như thế nào là bổn lai diện mục ?”
Tổ Sơn nói: “Chẳng hành điểu đạo,”
Ngài Đơn Hà tụng rằng :
“Lối cổ tiêu nhiên dựa thái hư
Nẻo nhiệm còn như trải gập gềnh
Chẳng lên điều đạo tuy là diệu
Kiểm điểm về sau đã dụng đường ”
(Cổ lộ tiêu nhiên ỷ thái hư
Hành huyền du thị thiệp kỳ khu Bất đãng điểu dạo tuy vi diệu Kiểm điểm tương lai dĩ xúc đồ.)
Ôi ! Điểu đạo sâu xa nhỏ nhiệm đến thế, gần với chuyển công thành đạo mà môn hạ phái Động Sơn còn cho là điên đảo, huống là cái thấy nghe (kiến văn) rõ ràng còn dấu vết thô thiển mà lại cho là chẳng sanh diệt, thì sao đủ để đối sánh với cái Bồ Đề vô thượng ư ?