Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 98 – CHƯƠNG PHÁP DIỆT

PUCL QUYỂN 98 – CHƯƠNG PHÁP DIỆT

Kinh Tạp A-hàm ghi: “Đức Phật nói:
– ở đời đương lai, tại nước Ma-thâu-la này chính pháp của Ta tồn tại đến một nghìn năm, sau một nghìn năm này mới xuất hiện phi pháp. Lúc ấy trong cõi Diêm-phù-đề có nhiều tai họa như gió bão, mưa lớn, nhân dân đói khát, môi trường tàn phá, thức ăn mất vị ngon béo, trân bảo bị vùi lấp. Phương tây có vua Bát-la-bà, phương bắc có vua Da-bà-na, phương nam có vua Phi-thích-ca, phương đông có vua Nhi-sa-la. Bốn vị vua này đều có rất nhiều quyến thuộc, giết hại tì-kheo, phá hoại chùa tháp, khắp nơi loạn lạc. Bấy giờ, các tì-kheo đều tu tập tại nước Câu-thiểm-di. Vua nước này tên Ma-nhân-đà-la-tây-na có một người con, bàn tay như dính máu, thân như mang giáp trụ, có sức mạnh vô địch. Lại có năm trăm người con của năm trăm quan đại thần cũng đồng được sinh ra trong ngày ấy. Bàn tay những đứa trẻ ấy cũng tựa như dính máu, thân như mang giáp trụ. Hôm ấy, tại nước Câu-thiểm-di, trời tuôn mưa máu suốt một ngày. Vua thấy điềm xấu như thế rất lo sợ, liền hỏi thầy tướng. Thầy tướng tâu:
– Thái tử về sau sẽ làm vua cõi Diêm-phù-đề giết hại rất nhiều người.
Nghe thế, vua đặt cho thái tử tên Nan Đương Thái tử dần dần trưởng thành, ngày kia có bốn vua ác từ bốn phương kéo quân đến. Vua nước Cầu-thiểm-di rất lo sợ, bỗng thấy thiên thần hiện đến bảo:
– Đại vương! Hãy lập Nan Đương làm vua, thái tử có đủ khả năng hàng phục bốn vua ác kia. Vua làm theo lời thiên thần, nhường ngôi rồi lấy hạt minh châu trong búi tóc găn lên đâu thái tử. Đồng thời nhà vua triệu tập năm trăm đại thần, dùng nước thơm làm lễ quán đỉnh rồi cho thái tử ra chiến trường. Năm trăm người con của đại thần cũng mang giáp trụ theo vua xuất chinh. Quân vua Nan Đương đánh và giết hết quân của bốn vua ác, cai trị cõi Diêm-phù-đề và đóng đô tại nước Câu-thiểm-di.
Sau đó, có vị Tam tạng a-la-hán xuất hiện, thuyết pháp độ vua. Vua nghe xong mọi ưu phiền đều dứt sạch, hết lòng kính tin Phật pháp, tự nói:
– Từ nay trở về sau ta sẽ mang sự vô úy đến các vị tì-kheo, họ an lạc là ta vui. Vua hỏi các tì-kheo:
– Trước đây bốn vua ác hủy diệt Phật pháp trải qua bao nhiêu năm?
Các tì-kheo đáp:
– Tâu đại vương! Mười hai năm.
Nghe xong, vua ngẫm nghĩ rồi nói lớn:
– Tôi sẽ cúng dường đầy đủ phẩm vật cho năm chúng trong mười hai năm. Ngày vua cúng dường trời đổ mưa thơm thấm ướt khắp cõi Diêm-phù-đề, tất cả giống loại đều tăng trưởng. Sau đó không lâu, đệ tử của Tam tạng cùng các tì-kheo có sự bất hòa. Một ác tì-kheo giết pháp sư Tam tạng A-la-hán, thấy thế vua rất sầu não. Các bọn tà kiến đua nhau phá tháp miếu giết hại tì-kheo. Từ đây Phật pháp hủy diệt nhanh chóng.
Nghe Phật nói xong tất cả trời người đều rơi lệ”.
Kinh Pháp diệt tận ghi: “Phật bảo:
– Này A-nan! Sau khi Ta nhập niết-bàn, chính pháp sẽ hoại diệt. Đời ngũ trược ma đạo hưng thịnh, các ma sa-môn phá hoại đạo của ta, mặc quần áo thế tục, ưa đắp ca-sa năm màu, uống rượu ăn thịt, giết hại sinh vật chỉ vì tham vị ngon, không có tâm từ bi, oán ghét lẫn nhau.
Bấy giờ, hễ bồ-tát tinh tấn tu đạo thì bị các ma tì-kheo ganh ghét, phỉ báng, cố tìm những lỗi xấu để tẩn xuất, không cho vị ấy ở trong chúng. Từ đó về sau không còn người tu đạo đức, chùa miếu hoang tàn, không người sửa sang, dần dần bị hủy hoại. Các ác tì-kheo này chỉ tham tiền của, lo gom chứa không hề buông xả, không tạo phúc điền, buôn bán nô tì, cày ruộng, trồng tỉa, thiêu đốt núi rừng, làm hại chúng sinh, không có tâm từ. Tớ trai làm tì-kheo, hầu gái làm tì-kheo ni, không có đạo đức, dâm dật hỗn tạp, nam nữ không phân biệt. Khiến cho đạo pháp suy vi đều do bọn người này. Hoặc vì trốn quan huyện nên vào đạo của Ta, xin làm tì-kheo, nhưng không thực hành theo giới luật; nửa tháng, cuối tháng tuy nói là tụng giới, nhưng lộ vẻ mệt mỏi không muốn nghe, không thích đọc tụng kinh luật. Nếu đọc, cũng không rành rẽ câu cú, nên gượng cho là đúng, mà không thưa hỏi người trí. Chỉ biết cống cao cầu danh, dối trá hiện vẻ an nhàn, mong được người cúng dường. Các tì-kheo xấu xa này sau khi mạng chung liền rơi vào địa ngục Vô trạch, vì phạm năm tội nghịch; nên phải trải qua các đường ngạ quỉ, súc sinh. Ở trong đó chịu tội vô biên hằng hà sa kiếp xong, mới sinh làm người ở nơi biên địa không có Tam bảo.
Khi Phật pháp sắp diệt, người nữ thường tinh tấn tạo các công đức, còn người nam thì biếng nhác không thích nghe pháp, thấy sa-môn cũng như thấy phân đất, không có tâm kính tin. Khi ấy bánh xe pháp diệt tận; chư thiên đều rơi lệ, thời tiết khô hạn, ngũ cốc thất mùa, tai ôn dịch bệnh lan tràn, người chết la liệt. Nhân dân lao khổ mới có được thực phẩm, thì bị quan huyện chiếm đoạt. Do không tuân giữ đạo lí, chỉ nghĩ đến những thú vui thác loạn, nên người ác càng nhiều, người thiện rất ít. Ngày tháng càng qua nhanh, mạng người càng ngắn.
Tì-kheo bồ-tát bị chúng ma xua đuổi, không cho dự vào hội chúng. Bồ-tát phải vào trong núi tu đạo, sống đời thanh đạm lấy đó làm vui, tuổi thọ dài lâu, chư thiên ủng hộ. Mười hai thể loại kinh không lâu sau cũng bị hủy diệt, không còn văn tự. Ca-sa của sa-môn tự nhiên biến thành màu trắng. Sau khi thánh vương băng, pháp của Ta bị diệt mất. Giống như đèn cạn dầu sắp tắt, ánh sáng bừng mạnh lên rồi mới tắt hẳn, pháp của Ta ở thời mạt cũng như thế.
Từ đây trở về sau không thể nói hết. Như thế trải qua thời gian lâu, cho đến khi Di-lặc hạ sinh ở nhân gian, thiên hạ mới được an bình, khí độc tiêu trừ, mưa hòa gió thuận, ngũ cốc dồi dào, cỏ cây tươi tốt, người cao đến tám trượng, thọ tám vạn bốn nghìn tuổi chúng sinh được độ không thể tính đếm”.
98.9. PHẬT PHÁP HOẠI DIỆT
Kinh Nhân vương ghi: “Vào đời ngũ trược, bốn chúng đệ tử tì-kheo, tì-kheo ni, tám bộ trời rồng…, tất cả thần vương, quốc vương, đại thần, thái tử, vương tử, cậy mình cao quí phá diệt pháp của ta. Họ tự chế ra các điều lệ, cấm đệ tử tì-kheo, tì-kheo ni của ta không được tạo hình tượng Phật, xây tháp thờ Phật. Họ lại đặt ra chức quan quản lí tăng ni, lập sổ bộ để theo dõi tăng chúng. Tì-kheo ngồi dưới đất, cư sĩ ngồi trên cao; binh lính, nô bộc làm tì-kheo thụ pháp biệt thỉnh; các tì-kheo tri thức cũng đồng tâm, kết giao thân thiết, lập trai hội để cầu phúc như pháp của ngoai đạo. Nên biết, bây giờ chính pháp không bao lâu sẽ hoại diệt.
– Đại vương! Sau khi ta diệt độ, trong đời vị lai, bốn chúng đệ tử, các vua nước nhỏ, thái tử, vương tử chính là những người giữ gìn bảo vệ Tam bảo, nhưng dần dần lại phá diệt Tam bảo. Như trùng trong thân sư tử trở lại ăn thịt sư tử, chứ chẳng phải do ngoại đạo. Những người phâ hoại Phật pháp của Ta đều phải chịu tội nặng. Do chính giáo suy tàn, nhân dân không chính trực, con người dần dần tạo ác, nên tuổi thọ ngày càng giảm chỉ còn trăm tuổi. Do phá hoại Phật pháp nên không có con hiếu thảo, lục thân không hòa thuận, thiên thần chảng ủng hộ, ác quỉ bệnh tật thường đến làm hại, tai họa ập đến liên miên. Sau khi chết đọa vào địa ngục, ngạ quỉ, súc sinh; nếu được làm người phải chịu quả báo làm kẻ nô bộc. Như vang theo tiếng, như bóng theo hình; như người ban đêm viết chữ, đèn tắt nhưng chữ còn; quả báo trong ba cõi cũng lại như thế.
– Đại vương! Trong đời vị lai, tất cả quốc vương, thái tử, vương tử, bốn chúng đệ tử, vô cớ biên soạn, chế giới cho đệ tử Phật, giống như pháp của cư sĩ, binh nô. Nếu tì-kheo, tì-kheo ni đệ tử Ta lập sổ sách cho tăng, làm việc cho quan, thì đều chẳng phải là đệ tử Ta. Đó là pháp binh nô, lập ra tăng quan để kiểm soát tăng và quản lí sổ bộ chư tăng, Tăng chúng lớn nhỏ đều bị ràng buộc, như pháp của binh nô, như pháp ngục tù. Nên biết Phật pháp không còn bao lâu nữa”.
Kinh Xá-lợi-phất vấn ghi: “Phật bảo Xá-lợi-phất:
Ta niết-bàn không bao lâu, Đại Ca-diếp v.v… sẽ cũng phân biệt giảng thuyết, làm chỗ nương tựa vững chãi cho tì-kheo, tì-kheo ni, như Ta không khác. Ca-diếp sẽ truyền trao lại cho A-nan. A-nan lại giao phó lại Mạc-điền-địa, Mạc-điền-địa truyền lại Xá-na-bà-tư, Xá-na-bà-tư, truyền lại cho Ưu-ba-cúc-đa. Sau ưu-ba-cúc-đa có vua Khổng Tước Luân-khả hoằng truyền kinh luật ở đời. Cháu của Khổng Tước Luân-khả là Phất-sa-mật-đa-la khi kế thừa vương vị, liền hỏi quần thần:
– Làm sao để danh tiếng của ta không mất?
Khi ấy có một đại thần thưa:
– Tâu đại vương chỉ có hai điều, đó là:
Thứ nhất, đại vương nên noi theo tiên vương tạo tám vạn bốn nghìn tháp, dốc tiền của cúng dường Tam bảo. Thứ hai, nếu ngài không làm được việc ấy, có thể phá chùa tháp, hủy Phật pháp, tàn hại bốn chúng. Hai việc trên tuy thiện ác khác nhau, nhưng đều lưu truyền muôn thuở,
Vua nói:
– Oai đức của ta không thể sánh với tiên vương, nên ta chọn việc thứ hai để lưu danh.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 96 – CHƯƠNG XẢ THÂN

QUYỂN 96 Quyển này có một chương Xả thân. 96. CHƯƠNG XẢ THÂN 96.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *