Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

Kinh Tịnh Phạn vương nê-hoàn ghi: “Bấy giờ, vua Bạch Tịnh ở tại nước Xá-di, bệnh nặng sắp mạng chung, muốn gặp đức Thế Tôn và Nan-đà V.V…. Khi ấy, Đức Thế Tôn đang ở trong núi Kỳ-xà-quật thuộc thành Vương Xá, cách hoàng cung năm mươi do-tuần. Đức Thế Tôn ở trên núi Linh Thứu, do thiên nhĩ thanh tịnh nên biết được suy nghĩ của phụ vương, liền cùng A-nan v.v… bay trên hư không đến. Khi đến nơi, Ngài lấy tay đặt lên trán của vua và an ủi, sau đó nói kinh Ma-ha Ba-la bản sinh cho vua nghe. Nghe xong, vua liền chứng A-na-hàm. Vua cầm tay Phật đặt lên tim mình. Đức Phật lại thuyết pháp cho vua nghe, vua liền chứng A-la-hán.
Vô thường chợt đến, vua mạng chung, bỗng chốc qua đời sau. Đến lúc hỏa táng, Phật và Nan-đà v.v… cung kính đứng phía đầu, A-nan và La-hầu-la đứng sang một bên.
Bấy giờ, A-nan-đà quỳ xuống bạch Đức Phật:
– Bạch đức Thế Tôn! Xin cho con khiêng kim quan của bác!
La-hầu-la bạch:
– Bạch đức Thế Tôn! Cho phép con khiêng kim quan của ông nội!
Đức Phật dạy:
– Người đời sau phần nhiều hung ác, không báo đáp công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ. Ta vì những chúng sinh bất hiếu đó mà lập ra pháp giáo hóa. Vì thế Như Lai muốn tự mình khiêng kim quan của phụ vương.
Ngay lúc ấy, ba nghìn đại thiên thế giới chấn động sáu cách, tất cả núi đều trồi sụt như thuyền bập bềnh trên sóng.
Bấy giờ, hết thảy các vị trời, rồng, quỷ thần đều đến dự lễ tang, buồn thảm gào khóc. Tứ thiên vương dẫn trăm nghìn ức chúng quỷ thần đến dự lễ tang và bạch Phật:
– Đức Như Lai khởi tâm đại từ bi thương xót, vì những chúng sinh đời sau bất hiếu với cha mẹ mà tự mình khiêng kim quan của phụ vương!
Tứ thiên vương lại bạch Phật:
– Bạch đức Thế Tôn! Chúng con là đệ tử, theo Ngài nghe pháp mà đắc qủa Tu-đà-hoàn. Do đó, Ngài nên để chúng con khiêng kim quan của phụ vương.
Đức Phật chấp nhận. Tứ thiên vương liền biến thành người, khiêng kim quan đi, tất cả nhân dân đều thương xót gào khóc. Đức Thế Tôn bưng lư hương đi trước đến nơi hỏa táng. Đồng thời, Ngài sai một nghìn vị a-la-hán ra một hòn đảo ngoài biển khơi lấy các thứ gỗ thơm như Ngưu Đầu chiên-đàn mang về hỏa táng phụ vương.
Bấy giờ, Đức Phật dạy:
– Các hành khổ, không, vô thường cũng giống như bóng trong gương, trăng đáy nước, đều là huyễn hóa.
Khi thiêu xong, vua các nước, mỗi người cầm năm trăm bình sữa rưới lên dập tắt lửa. Dập lửa xong họ đua nhau thâu gom hài cốt đựng trong hộp kim cương rồi xây tháp phụng thờ ngay tại đó, đồng thời treo tràng phan, bảo cái cúng dường.
Đức Phật nói với hội chúng:
– Vua Tịnh Phạn là người thanh tịnh, được sinh lên cõi trời Tịnh Cư”.
Kinh Phật mẫu nê-hoàn ghi: “Tì-kheo ni Đại Ái Đạo là di mẫu của Phật. Bà không nỡ thấy Đức Phật diệt độ, nên muốn diệt độ trước. Bà cùng năm trăm Trừ cẩn nữ (Trừ cẩn nữ tức là tì-kheo ni. Khương Tăng Hội chú giải kinh Pháp Cảnh: Hàng phàm phu tham đắm sáu trần, giống như người tham ăn không biết đủ. Nay bậc thánh đã đoạn tâm tham và trừ sự đói khát của sáu căn, cho nên gọi hàng xuất gia ni là Trừ cẩn vậy.) đến chỗ Phật, đỉnh lễ nơi chân Ngài rồi đứng qua một bên. Bà lấy tay xoa chân Phật, nhiễu quanh ba vòng, rồi đỉnh lễ và lui ra. Đại Ái Đạo hiện sức thần thông biến hóa, ở trên tòa tự nhiên biến mất. Sau đó từ phương đông đi lại, trụ giữa hư không hiện ra mười tám thứ thần biến, tám phương, trên dưới cũng biến hiện như thế, phóng ánh sáng rực rỡ chiếu đến các nơi tối tăm và đến các cõi trời. Năm trăm vị tì-kheo-ni biến hóa cũng như thế, rồi cùng nhập niết-bàn trước Đức Phật.
Bấy giờ, Đức Phật bảo những người quản lí gia nô làm năm trăm cỗ xe chở quan tài, năm trăm cỗ xe chở các thứ gỗ thơm, dầu mè, hoa hương, trỗi nhạc hay để cúng dường. Tất cả phàm thánh trông thấy đều thương cảm rơi lệ. Sau khi thiêu xong, các tì-kheo mang xá-lợi đến chỗ Đức Phật. Khi ấy, ở bốn phương, mỗi phương có hai trăm năm mươi vị a-la-hán dùng thần túc thông bay đến, đỉnh lễ dưới chân Phật, rồi đến chỗ an trí xá-lợi. Sau khi một nghìn vị tì-kheo an tọa xong, Đức Phật bảo A-nan đặt xá-lợi vào bình bát, rồi trao cho Ngài. A-nan vâng lời. Đức Phật nói với các tì-kheo:
– Xá-lợi này vốn là thân uế trược, hung bạo, xấu xa, ngu muội, ganh tị, mưu mô xảo quyệt, phá đạo hoại đức. Nay di mẫu đã trừ sạch, thực hành hạnh đại trượng phu, chứng quả A-la-hán, tâm thức vốn không. Thật dõng mãnh thay!
Nói xong, Đức Phật bảo xây tháp cúng dường”.
Kinh Tăng nhất A-hàm ghi: “Đức Phật bảo A-nan-đà và La-hầu-la:
– Các ông hãy khiêng nhục thân của Đại Ái Đạo đến đây, Ta sẽ đích thân cúng dường.
Bấy giờ, Thích-đề-hoàn-nhân và Tứ thiên vương bạch Đức Phật:
– Xin Ngài chớ nhọc sức, chúng con sẽ cúng dường!
Đức Phật bảo:
– Thôi thôi! Vì sao? Vì cha mẹ đã sinh con, lại làm nhiều điều lợi ích cho con; ân sâu nuôi dưỡng, bú mớm, ẵm bồng, chúng ta cần phải báo đáp. Khi mẹ của các Đức Phật trong quá khứ và vị lai diệt độ, các Ngài đều hỏa táng, cúng dường xá-lợi.
Bấy giờ, Tỳ-sa-môn thiên vương sai quỷ thần đến rừng chiên-đàn lấy gỗ về chất nơi đồng trống. Đức Phật, A-nan, La-hầu-la, Nan-đà mỗi người khiêng một chân giường bay trên hư không đến nơi hỏa táng. Đức Phật tự tay lấy gỗ chiên-đàn đặt lên thân tì-kheo ni Đại Ái Đạo.
Đức Phật dạy:
– Có bốn bậc nên xây tháp cúng dường: Phật, bích-chi phật, a-la-hán lậu tận và chuyển luân thánh vương. Vì bốn bậc này đều dùng mười điều thiện giáo hóa chúng sinh.
Bấy giờ, nhân dân thỉnh xá-lợi và tự xây tháp cúng dường”.
Kinh Tạp A-hàm ghi: “Di mẫu Đại Ái Đạo là mẹ của Nan-đà”.
Lại nữa, Tăng nhất A-hàm ghi: “Trong bốn chúng đệ tử, mỗi chúng chọn ra hai người đắc đạo trước tiên và sau cùng:
* Tì-kheo:
1. Người đắc đạo đầu tiên là tì-kheo Câu-lân khéo giáo hóa chúng sinh, không mất uy nghi.
2. Người đắc đạo sau cùng là Tu-bạt-đà-la, ngày ông đắc đạo thì Đức Phật sắp nhập Niết-bàn.
* Tì-kheo-ni:
3. Người đắc đạo đầu tiên là tì-kheo-ni Đại Ái Đạo.
4. Người đắc đạo sau cùng là tì-kheo-ni Đà-la-câu-di-quốc.
* Ưu-bà-tắc:
5. Người đầu tiên đắc đạo là một nam thương nhân.
6. Người đắc đạo sau cùng là Câu-di-na-ma-la.
* Ưu-bà-di:
7. Người đắc đạo đầu tiên là Nan-bà nữ.
8. Người đắc đạo sau cùng là Ưu-bà-di Lam-bà”.
97.4. THỤ SINH
Con người khi sống thì tám thức giữ gìn, chết thì bốn đại phân tán. Dù sống đến trăm tuổi rốt cuộc cũng phải chết, luân hồi trong ba cõi, lưu chuyển không dừng. Cho nên trong kinh ghi: “Có đầu tiên thì sẽ có cuối cùng, có sinh ắt có diệt”. Giáo pháp của Đức Phật dạy thật không hư dối mà rõ ràng trước mắt. Do đó, trong đoạn này trình bày sơ lược sáu môn:
* Môn thứ nhất: người sắp mạng chung, kiểm tra trên thân thể nóng hay lạnh thì biết được quả báo của họ đời sau thụ sinh vào đường lành hay dữ.
Luận Du-già ghi; “Loài hữu tình là phi sắc phi tâm, thân giả tạm lớn nhỏ đều giống nhau, nhưng chết có nhanh chậm. Các luận sư cho ràng người làm điều thiện, khi

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 96 – CHƯƠNG XẢ THÂN

QUYỂN 96 Quyển này có một chương Xả thân. 96. CHƯƠNG XẢ THÂN 96.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *