Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 96 – CHƯƠNG XẢ THÂN

PUCL QUYỂN 96 – CHƯƠNG XẢ THÂN

dùng ngôn từ tha thiết, diễn bày ý nghĩa cốt yếu thì có người gật đầu mỉm cười, hoặc sinh tâm biếng nhác, hoặc nói chuyện riêng. Sư quay sang nói:
– Tôi ở trong núi, lúc đầu không biết chữ, nay nghe từng câu kinh dạy tâm liền tương ưng, sao các vị không chí tâm lắng nghe? Nếu mọi người trái ý ta thì việc đốt tay này thật vô ích, đâu khác gì đốt chiếc khăn vấn tóc của tiều phu.
Thế là đại chúng im lặng, chăm chú lắng nghe. Sư bảo đại chúng:
– Vào thời mạt pháp, con người có tâm khinh mạn, xem thường Phật pháp, xem tượng như thân gỗ, nghe kinh như gió thổi qua tai ngựa. Nay vì chép kinh giáo Đại thừa, cho nên thiêu thân, đốt tay, muốn khiến mọi người càng tin sâu Phật pháp!
Mọi người nghe tin, đều đến nhiễu quanh mấy vạn vòng, sư vẫn điềm tĩnh vui hòa, sắc mặt không biến đổi.
Mọi người thường nhóm họp tại con đường lớn ở phía tây thành, bàn luận về việc giáo hóa. Gặp trời mưa, lúc đầu mưa nhỏ, sau dần dần thấm ướt, sư bèn chính niệm nhập định thì lập tức mây tan, trăng sáng. Khi năm ngón tay giống như cây đuốc tàn, bỗng nhiên mỗi ngón mọc dài ra ba tấc, trắng như tuyết. Tăng ni đều nói:
– Sau khi bồ-tát diệt độ, chúng con nguyện thâu xá-lợi xây tháp phụng thờ!
Sư dùng miệng cắn gãy năm ngón tay mới mọc rồi phun ra ban cho đại chúng và nói:
– Các vị có thể xây tháp cúng dường.
Đến ngày mười bốn tháng bảy, niên hiệu Vũ Thành thử nhất (559) đời Chu, bỗng có tiếng động lớn, giống như đất chấn động, trời vỡ tung, người và súc vật đều kinh hãi. Trên hư không hiện ra các hình chó, dê, rồng, rắn, vũ khí, quân dụng, một lát sau thì chấm dứt. Có người hỏi sư. Sư đáp:
– Việc này không đáng lo, chỉ là tam-muội Kinh Thụy! Tôi sắp xả thân, nên bày biện phẩm vật cúng dường!
Lúc đầu, ở chùa Hiếu Ái có thiền sư Đạo, giới hạnh trang nghiêm, tuổi cao đức dày, đem tích trượng lục độ và tấm đắp màu hồng tặng sư đắp lúc tự thiêu. Sư Tăng Uyên từ xa mang y bá nạp đến tặng, với tâm nguyện để sư mang theo bên mình. Lúc ấy người bố thí tài vật quá nhiều, ồn náo nên không biết vật của hai vị đại đức mang đến. Sáng hôm sau, bỗng sư bảo thị giả Pháp Đà:
– Ông đi lấy tích trượng, tấm đắp màu hồng và ca-sa của thiền sư Đạo đến cho ta đắp.
Thị giả mang đến, sư đắp vào và cầm tích trượng đến chỗ thiêu thân. Lúc ấy tăng tục nhóm họp hơn mười vạn, người xe chen nhau mà khóc lóc. Sư nói:
– Mọi người nên giữ vững tâm Bồ-đề, chớ khóc lóc!
Sư lên tòa thuyết pháp cho mọi người nghe, nhưng lúc nào cũng để mắt đến đống củi, vui vẻ mỉm cười, Sau đó sư nằm nghiêng bên hông phải mắt nhắm, ngưng thở giống như người gỗ. Bỗng sư ngồi dậy nói: “Săp đến giờ rồi!”. Sư liền bước xuống và bạch chúng tăng:
– Phật pháp khó gặp, nên cùng nhau hộ trì!
Trước đó sư chất củi cao mấy chục trượng, tạo thành một tòa lầu, bên trên làm một ngôi nhà nhỏ rồi tưới dầu, sư bước đến nhiễu quanh lầu củi ba vòng, lễ bái bốn phương, rồi bước lên lầu, tựa vào lan can nhìn xuống, bảo mọi người tụng kinh Bát-nhã. Lúc đó, có thí chủ Vương Tuyển lo sợ nói:
– Nếu tôi phóng lửa thiêu thánh nhân sẽ mang tội nặng.
Sư thầm biết vỉệc này, liền gọi Vương Tuyển lên lầu, lấy tay xoa đầu và nói:
– Ông đừng lo sợ đốt lầu bị tội, sẽ được phúc lớn đó!
Nói xong, sư lấy lửa trao cho ông đốt, nhưng ông vẫn sợ và đặt ngọn đuốc xuống đất. Sư đưa tay cầm ngọn đuốc lên, đốt hướng tây bắc trước, lần lượt đến hướng tây nam. Do củi khô., lại thấm ướt dầu, nên lửa cháy rất mạnh. Sư đứng trong ngọn lửa buông đuốc đỉnh lễ, đến lạy thứ hai thì-thân thể khô nứt, thêm một lạy nữa thì ngã nằm trên than đỏ. Khi củi cháy hết, xương thịt đều thành tro, nhưng quả tim vẫn còn nguyên vẹn, có màu đỏ và ẩm ướt; gan, ruột, lá lách, dạ dày vẫn dính liền với nhau. Mọi người dùng bốn mươi xe củi đốt tiếp, bấy giờ gan, ruột, lá lách, dạ dày bị xoắn lại, nhưng quả tim vẫn như cũ. Pháp sư Đoài bèn bảo mọi người thâu lấy chôn dưới tháp. Lúc sư chưa thiêu, có người hỏi:
– Bồ-tát diệt độ, có hiện tướng lành không?
Sư đáp:
– Thân tôi cháy hết, nhưng tâm không cháy.
Mọi người nói:
– Tâm thần không có hình tướng, không thể đốt cháy được!
Sau khi thiêu xong, quả tim của sư vẫn còn nguyên vẹn, mọi người mới hiểu lời nói trước. Từ khi sinh ra cho đến lúc thị tịch, sư thường hiện hơn mấy mươi điềm lạ.
Tại một gia đình sắp thụ giới, vô cớ sư cười và nói:
– Sắp xả bỏ vật báu, nên lo nghĩ ư?
Mọi người hỏi, sư nói:
– Người phụ nữ họ Dương muốn bố thí cây trâm bạc mà sợ chồng trách, nhưng bà vẫn quyết xả bỏ.
Lại ở chùa Hiếu Ái có tăng Phật Hưng thích ăn uống cao lương mĩ vị, sống như phàm tục, không có phép tắc. Một hôm, ông đi theo sau sư, thầm phát nguyện: ‘Nay gặp được thánh nhân, ta thề không ãn thịt uống rượu nữa!’. Khi Phật Hưng trở về chùa thì gặp một vị mặc y vàng nói:
– Ông không ăn thịt nữa là việc tốt! Nếu ông ăn thịt một chúng sinh tức là ăn thịt tất cả chúng sinh, là ăn thịt tất cả cha mẹ, quyến thuộc của mình. Nếu ăn thì cũng giống như loài trùng trong tử thi, trùng đó chính là thịt vậy. Ngày sáu thời luôn nghĩ về điều lành thì rất tốt, nếu không đủ thì một thời cũng được. Hoặc trong một niệm cũng tốt, đều có thể diệt được điều ác!
Phật Hưng nghe lời lẽ của vị kia chân chính, giọng nói rất hòa nhã, muốn đến hỏi, nhưng không bao lâu thì vị ấy biến mất. Từ đó, Phật Hưng chuyên tâm nhiễu tháp, tụng kinh, niệm Phật. Phật Hưng lại nghe trên hư không có tiếng bảo: ‘Ngươi nên siêng năng giữ gìn trai giới, nguyện cho chúng sinh không ăn thịt và loài ngạ quỉ thường được no đủ!’. Người này được cảm hóa là do thần lực của sư.
Lúc sư mới bước lên lầu củi, sa-môn Tăng Dục đứng ở cửa chùa Đại Kiến Xương, thấy có lửa cháy cao bốn năm trượng, rộng ba bốn trượng, từ dưới đất vọt lên lầu củi, một hồi lâu mới tắt.
Lại ngày bắt đầu châm lửa, sa-môn Bảo Hải ở một ngôi chùa trong châu này hỏi sư:
– Cùng là một ngọn lửa, tại sao bồ-tát thiêu thì không có ý niệm đau đớn?
– Chúng sinh có tưởng niệm, nên mới đau! Sư đáp.
– Bồ-tát thường nói thay chúng sinh chịu khổ thật không? Sa-môn Bảo Hải hỏi.
– Đã khởi tâm thay chúng sinh chịu khổ, sao mà không được! Sư đáp.
– Bồ-tát tự thiêu thân, nhưng tội chúng sinh đã chín, tự chịu khổ, làm sao có thể thay?
– Giống như đốt tay, khởi một niệm thiện, tức có thể diệt ác, há không phải thay thế sao!
Sư bảo thị giả Trí Viêm:
– Sau khi ta thị tịch, nên siêng năng cúng dường người bệnh. Những người ấy phần nhiều vốn là chư Phật, thánh nhân tùy phương tiện ứng hiện giáo hóa, khổ có thể lường. Nếu không khởi tâm từ bi bình đẳng thì đâu thể cung kính, đây là việc thật.
Những người trong pháp hội nghi sư không phải thánh nhân, sư liền gọi tên người ấy và nói lớn:
– Chư Phật xuất hiện ở đời, hình tướng không nhất định, hoặc làm người xấu xí, người bệnh, cho đến làm súc sinh; đàn việt nhất quyết chớ nên xem thường!
Khi sắp châm lửa, mọi người đều thấy các tướng lạ như lọng tròn che trên sư, ba vị đạo nhân đứng trên lọng, hoặc thấy ánh sáng năm màu như hình người ở bốn cửa, hoặc thấy mặt trời xuất hiện trên lầu củi và trời mưa các loại hoa. Lớn thì như cái đấu, nhỏ thì bằng núm chuông, phát ánh sáng năm màu, đua nhau rơi xuống, nhiều người đón lấy, nỗi lo buồn liền tan biến.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

ỌUYỂN 97 Quyển này có một chương Tống chung. 97. CHƯƠNG TỐNG CHUNG 97.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *