Vua cũng nhớ lại, đúng là con mình, bèn nhận lấy nuôi dưỡng; vì chân có đốm nên đặt tên là Ban Túc. Ban Túc càng lớn thì đủ hùng tài, trí dũng, được kế vị ngôi sau khi phụ vương băng.
Lúc đó, vua Ban Túc có hai người vợ, một xuất thân từ dòng vua, người còn lại thuộc dòng Bà-la-môn. Một hôm, Ban Túc ra thành chơi, bảo hai người vợ: ‘Nếu người nào đến trước thì ta sẽ dành cho một ngày vui thú, người nào đến sau thì ta không đoái hoài’.
Sau khi vua đi, phu nhân thứ hai trang điểm lộng lẫy, bước lên xe. Trên đường, phu nhân thấy một ngôi miếu thờ trời của dòng Phạm chí, liền xuống xe hành lễ, do lễ bái nên đến muộn. Vua theo lời hứa, nên không đoái hoài. Vì thế, phu nhân oán giận thiên thần và trách: ‘Do lễ bái ngươi nên đến sau, khiến vua đối xử bạc như vậy. Nếu có sức trời sao chẳng hộ ta?’. Sau đó, phu nhân đập phá miếu thờ. Vị thần giữ miếu buồn rầu, muốn đến phá nát vương cung, nhưng thiên thần ngăn, không cho vào.
Có một vị tiên nhân ở trong núi hằng ngày bay vào cung nhận sự cúng dường của vua, không nhận món ngon mà chỉ dùng món dở. Tình cờ ngày kia, tiên nhân không đến. Biết thế, thiên thần biến làm tiên nhân, ngồi vào chỗ tiên nhân thường ngồi, nhưng không ăn mà chỉ mong được thịt cá. Vua liền thuận theo, thiên thần ăn xong rồi đi. Hôm sau, tiên nhân đi đến, vua lại bày toàn thịt cá, tiên nhân nổi cáu. Vua thưa:
– Đại tiên, hôm qua ngài dạy làm thế, sao nay lại không ăn?
Tiên nhân nói:
– Hôm qua, ta bệnh nên không đến. Ai nói với ông, hay là khinh thường mà thử ta? Ta sẽ làm cho ông từ nay thường ăn thịt người trong suốt mười hai năm!
Nói xong, tiên nhân trở về núi. Sau đó, một hôm, quan nấu ăn lại quên chuẩn bị thịt, sắp đến giờ dâng cơm, chẳng biết xoay sở cách nào, nên người nấu ăn ra ngoài tìm thịt, thấy xác một đứa trẻ trắng mập nằm trên đất. Trong lúc cấp bách, người nấu ăn chặt bỏ đầu và chân, mang về ngự trù, nấu với các thứ thuốc quí, đem dâng cho vua. Ăn vào, vua thấy ngon hơn bội phần nên hỏi:
– Trước giờ, ta chưa được ăn thịt ngon như vậy. Đây là thịt gì?
Quan nấu ăn sợ hãi, phủ phục trước vua mà thành thật tâu rõ, mong vua tha tội. Vua phán:
– Chỉ Cần Ông nói thật thì ta không hỏi tội!
Quan nấu ăn tâu rõ ngọn ngành. Vua nói:
– Thịt này rất ngon! Từ nay về sau, cứ làm như thế.
Quan nấu ăn tâu:
– Trước đây, tình cờ gặp xác đứa trẻ, nay chắc rất khó tìm!
Vua lại nói:
– Ông cứ âm thầm tim lấy, giá như có người phát giác thì ta sẽ phân xử!
Quan nấu ăn nhận chỉ, hàng đêm thường bí mật bắt cóc trẻ con, đem giết lấy thịt dâng cho vua.
Bấy giờ, nhân dân trong thành đâu đâu cũng kêu khóc mất con. Mọi người lần lượt tra xét duyên do.
Khi ấy, các đại thần họp bàn, cử người âm thầm điều tra các nơi để yên lòng dân, thì phát hiện quan nấu ăn của vua bắt cóc trẻ con. Họ bắt được, trói dẫn đến vua tâu hết mọi chuyện. Vua nói:
– Là lệnh của ta!
Quần thần uất hận, cùng nhau ra ngoài họp bàn: “Vua chính là giặc, ăn thịt con chúng ta. Vua mà àn thịt người thì làm sao trị vì thiên hạ? Hãy cùng nhau trừ khử tai họa nàỵ”. Thế rồi, tất cả quần thần đồng tâm hợp lực tính kế, nhất loạt cùng chống lại, bắt giết nhà vua. Thấy binh lính bao vây, vua kinh hãi hỏi:
– Tại sao các ngươi vây ép ta?
– Phàm người làm vua lấy việc chăm lo cho dân làm chính. Thế mà ông bảo nhà bếp giết người lấy thịt làm thức ăn, chẳng biết dân chúng khổ đau. Do đó chúng tôi muốn giết ông.
Vua nói với quần thần:
– Xin tha cho! Từ nay về sau, ta không làm thế sẽ cố gắng sửa đổỉ.
Quần thần nói:
– Quyết không buông tha, đừng có nhiều lời!
Nghe xong, vua tự biết mình phải chết, liền nói:
– Dù các ông nhất định giết ta, nhưng xin hãy nán giây lát nghe ta nói một lời.
Vua liền lập thệ:
– Từ trước đến nay, ta tu tạo các việc thiện, làm một minh quân, cúng dường tiên nhân. Nay xin hồi hướng tất cả công đức ấy khiến ta biến thành Phi hành la-sát.
Nói lời này xong, vua liền thành la-sát như lời nguyện, bay lên hư không, nhắn với quần thần:
– Các ngươi hợp sức muốn bức tử ta, nhưng nhờ may mắn nên ta có thể tự thoát. Từ nay về sau, các ngươi cố nhẫn chịu, ta sẽ lần lượt ăn thịt vợ con yêu quí của các ngươỉ.
Nói xong, la-sát bay đi, ẩn trong núi rừng, hàng ngày tìm bắt người mang về ăn thịt. Tất cả nhân dân đều sợ hãi trốn tránh. Càng ngày vua la-sái giết người ăn thịt càng nhiều. Sau đó, các bày la-sát kết làm quyến thuộc, nên đồ chúng càng đông và sự bức hại càng rộng. Một hôm, bầy la-sát thưa với vua Ban Túc:
– Chúng tôi phụng sự bệ hạ, mong lập thành một hội.
Vua liền chấp nhận, rồi ra lệnh:
– Các ngươi hãy bắt đủ năm trăm vị thì ta cho nhập hội!
Thế là, các la-sát chia nhau tìm bắt được bốn trăm chín mươi chín vị vua nhốt vào núi sâu, nhưng còn thiếu một người.
Sau đó, chúng bắt được Tu-đà-tố-di là vị vua có đức lớn. Ông ta xin vua Ban Túc cho hoãn lại bảy ngày. Hết thời hạn, Tu-đà-tố-di trở lại, nói pháp cho các la-sát nghe, chỉ rõ tội sát sinh và quả báo của nó, lại nói phúc báo của tâm từ không sát sinh. Vua Ban Túc hoan hỷ, đỉnh lễ, vâng theo lời dạy, không còn tâm sát hại, liền thả các vua về nước. Tu-đà-tố-di liền sai binh chúng đưa Ban Túc về lên ngôi, trị nước. Bấy giờ, đã mãn mười hai năm, vua Ban Túc không còn ăn thịt người, trở về trị vì dân chúng như xưa.
Tu-đà-tố-di thuở ấy chính là Ta, vua Ban Túc là Ương-quật-ma-la ngày nay, còn những người bị Ban Túc ăn thịt trong mười hai năm là những người bị Ương-quật-ma-la giết ngày nay. Những người này đời đời thường bị Ương-quật-ma-la giết hại. Ta cũng đời đời dùng pháp thiên hàng phục Ương-quật-ma-la. Ương-quật chính là tì-kheo Chỉ Man.
Khi ấy, vua Ba-tư-nặc lại bạch Phật:
– Tì-kheo Chỉ Man giết người ăn thịt nhiều như vậy mà còn đắc đạo, nhưng có bị quả báo không?
Đức Phật dạy:
– Đại vương! Hễ gây tạo ắt có quả báo. Hiện tì-kheo này đang ở trong phòng mà lửa địa ngục từ lỗ chân lông phát ra, rất đau khổ, kêu gào thảm thiết.
Đức Phật bảo một tì-kheo:
– Ông hãy cầm chìa khóa đến mở cửa phòng Chỉ Man.
Vâng lời dạy, tì-kheo ấy đến mở cửa vào phòng và thấy thân xác Chỉ Man tự cháy. Tì-kheo kinh ngạc trở lại bạch Phật. Phật bảo:
– Quả báo đúng như thế!
Vua và chúng hội đều tin hiểu”.
Có bài kệ:
Tài, sắc và rượu ngon,
Gọi đó là tam hoặc
Thần uống nên nát nhà,
Vua uống thì mất nước.
Thịt ngon cản lòng từ,
Ngũ tân ngăn tịnh đức,
Bậc quân tử tu đạo,
Không ham món nhơ này.
Check Also
PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG
ỌUYỂN 97 Quyển này có một chương Tống chung. 97. CHƯƠNG TỐNG CHUNG 97.1. LỜI ...