Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 93 – CHƯƠNG UỐNG RƯỢU ĂN THỊT

PUCL QUYỂN 93 – CHƯƠNG UỐNG RƯỢU ĂN THỊT

Rồng biến ra vô số rắn độc, rắn hổ mang, rít, sâu bọ… trưởng lão lại biến thành chuỗi hoa ưu-bát-la, chuỗi hoa chiêm-bặc…
Có bao nhiêu tài năng đều biến hiện hết, nhưng rồng dữ chẳng những không thắng được mà còn mất hết oai lực và ánh sáng. Biết rồng đã kiệt sức, không thế làm gì được, trưởng lão Sa-ca-đà biến thân nhỏ chui vào hai tai rồng ra từ hai mắt, rồi chui vào mũi ra từ miệng; lại ra vào lui tới trên đầu rồng, nhưng không làm thân nổ thương tổn.
Rồng thấy sự việc như thế, vộ cùng sợ hãi; vẩy trên toàn thân đều dựng đứng, trưởng lão:
– Con xin quy y tôn giả,
Trưởng lão bảo:
– Ngươi chớ quy y ta, nên quy y Đức Phật, thầy của ta.
Rồng thưa:
– Từ nay con xin quy y Tam bảo, nguyện trọn đời làm ưu-bà-tắc của Phật.
Sau khi thụ Tam quy, rồng trở thành đệ tử Phật, không bạo ác như trước nữa. Dân chúng, chim muông đều tụ tập nơi ấy, mùa màng không còn bị phá hoại.
Bấy giờ, các nước đều biết trưởng lão Sa-ca-đà đã hàng phục, cảm hóa rồng độc làm trở nên thuần thiện. Từ đó danh tiếng của trưởng lão vang xa, mọi người thiết trai tranh nhau mời thỉnh. Trong đó, một cô gái nghèo có lòng kính tín, thỉnh được trưởng lão. Cô ta dâng cúng trưởng lão món cháo tô nhũ. Khi trưởng lão dùng cháo sữa, cô gái suy nghĩ: ‘Sa-môn dùng món cháo sữa này, có thể sẽ lạnh bụng’. Thế là cô liền lấy rượu trắng dâng lên trưởng lão. Trưởng lão không xem kĩ mà vội uống, uống xong, trưởng lão thuyết pháp, rồi trở về chùa. Khi trưởng lão về đến cổng chùa, men rượu bộc phát, làm mê man, té nằm trên đất. Y Tăng-già-lê, đãy lọc nước, bình bát, gậy… mỗi thứ một nơi, thân ở một ngả, say khướt, không còn biết gì.
Lúc ấy, Đức Phật cùng với tôn giả A-nan đi đến, nhìn thây tì-kheo Sa-ca-đà, Đức Phật biết, nhưng vẫn hỏi:
– Ai vậy?
Tôn giả A-nan thưa:
– Bạch Thế Tôn! Đây là trưởng lão Sa-ca-đà.
Đức Phật liền bảo tôn giả A-nan:
– Ông hãy trải tòa, lấy nước và nhóm tăng tại đây.
Vâng lời Phật dạy, sâu khi làm xong, tôn giả A-nan liền bạch:
– Bạch Đức Thế Tôn! Chúng tăng đã nhóm.
Đức Phật biết đã đúng giờ, liền rửa chân, ngồi vào tòa rồi hỏi các tì-kheo:
– Các ông đã từng nghe thấy con rồng Yêm-la-bà-đề-đà hung dữ, ác độc không? Trước đây, không ai đến chỗ nó ở được, cho đến chim thú cũng không dám đến gần, vào mùa lúa chín bị phá hoại hết, nhưng nay Sa-ca-đà đã hàng phục, cảm hóa nó trở nên thuần thiện, chim thú có thể đến ở.
Trong đó, những người đã thấỵ thì thưa: thấy!’ Người đã biết thì thưa: ‘Đã biết!’ Phật lại các tì-kheo:
– Các ông nghĩ sao, nay thiện nam tử Sa-ca-đà này cổ thể hàng phục ễnh ương không?
Thưa:
– Không thể.
Đức Phật bảo:
– Bậc thánh uống rượu còn mất hết năng lực như thế, huống là phàm phu! Những lỗi như vậy đều do uống rượu. Từ nay về sau, nếu là đệ tử của Ta thì không được uống rượu, cho đến một giọt rượu nhỏ trên đầu ngọn cỏ cũng không được uống”.
Sau đó, Đức Phật dùng nhiều lời quở trách lỗi uống rượu.
Theo luật, nhân chuyện của trưởng lão Sa-ca-đà, Phật chế giới không uống rượu.
Hỏi: Không biết trên trời có rượu không?
Đáp: Thật không có rượu được nấu từ men, chỉ có rượu do nghiệp tạo ra.
Kinh Chính pháp niệm ghi: “Đêm nọ, các vị trời nam nữ cõi Dạ-ma cùng nhau vào hồ vui chơi, uống rượu trời không gây say, nên hiện tại thụ hưởng công đức an vui, có đủ sắc, hương, vị, xúc. Trong đó, có vị trời dùng chén ngọc để uống rượu, thụ dụng tô-đà có đủ sắc, hương, vị, xúc. Họ nghĩ:,‘Nước này là rượu, để cho ta uống’. Vừa nghĩ như vậy, thì cam lồ biến thành rượu, rượu này không gây say, nên họ càng uống vào, càng thêm khoái lạc. Nhờ sức thiện nghiệp, nên tâm hoan hỷ. Song chư thiên này do nghiệp lực của mình, nên chỉ thụ lạc như thế.
Bấy giờ, có con chim tên Thường Lạc, nhìn thấy chư thiên đang uống rượu tại sông Hoan Hỷ, liền nói kệ:
Chìm trong biển phóng dật,
Tham đắm các cảnh giới,
Rượu ấy làm mê tâm,
Vì sao lại uống rượu?
Là cảnh giới lửa thiêu,
Chẳng biết làm, không làm
Vườn rừng ươm lòng tham,
Vì sao lại uống rượu?
Chim Thường Lạc thấy chư thiên thường đến bờ sông uống rượu, nên nói bài kệ trên để cảnh tỉnh họ”.
Kinh Chính pháp niệm ghi: “Vua Diêm-la nói kệ quở trách người tội:
Rượu làm loạn tâm người,
Khiến họ như súc sinh,
Chẳng biết làm, không làm
Vì thế nên bỏ rượu.
Kẻ thường hay say rượu,
Chẳng khác gì người chết,
Người nào muốn sống lâu,
Người đó nên bỏ rượu.
Rượu là gốc tội lỗi,
Thường không làm lợi ích,
Rượu là cửa đường ác,
Khiến nơi nơi tối tăm,
Uống rượu đọa địa ngục,
Cũng đọa vào ngạ quỷ,
Tạo các nghiệp súc sinh,
Đều do lỗi uống rượu.
Rượu là độc trong độc,
Ngục dữ trong các ngục,
Bệnh hiểm trong các bệnh,
Người trí nói như thế.
Nếu người thường uống rượu,
Bất chợt lòng vui vẻ
Bỗng nhiên nổi sân hận
Vô cớ tạo nghiệp ác
Ngu si trong Phật pháp
Phá pháp thế, xuất thế
Như lửa đốt giải thoát
Tất cả đều do rượu.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

ỌUYỂN 97 Quyển này có một chương Tống chung. 97. CHƯƠNG TỐNG CHUNG 97.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *