– Tôi cứu ngài thoát chết từ giếng, phúc báo rất lớn, vì sao ân ấy không bằng hai ân trên?
Dã can đáp:
– Việc sống chết mỗi người quan niệm khác nhau, có người tham sống, có người thích chết. Người ngu si không biết sau khi chết sẽ tái sinh, làm trái Phật pháp, không gặp minh sư, tham sống sợ chết, nên sau khi chết đọa vào địa ngục. Người có trí tuệ, biết kính ngưỡng Tam bảo, găp bậc minh sư, bỏ ác tu thiên. Người như thế ghét sống ưa chết, sau khi chết sẽ được sinh lên cõi trời.
Thiên đế nói:
– Như lời ngài dạy thì việc tôi cứu sống ngài không có công đức gì. Vậy chúng tôi xin được nghe về việc bố thí thức ăn và bố thí pháp.
Dã can đáp:
– Bố thí thức ăn cho người đói khát thì cứu được mạng sống trong một ngày; bố thí của cải sẽ giúp người thoát khỏi thiếu thốn trong một đời, nhưng chỉ kéo dài mạng sống sinh tử. Thuyết pháp giáo hóa sẽ giúp chúng sinh lìa xa thế gian, chứng quả vị Tam thừa, không rơi vào ba đường ác, thụ hưởng phúc báo nhân thiên. Vì thế Đức Phật dạy bố thí pháp, sẽ được vô lượng công đức.
Thiên đế thưa:
– Hiện tại ngài mang thân hình này là thân nghiệp báo hay thân ứng hóa?
Dã can đáp:
– Là thân nghiệp báo!
Thiên đế nói:
– Tôi nghĩ ngài là thánh nhân, nay biết ngài mang thân nghiệp báo, không rõ việc ấy thế nào, xin được nghe nguyên nhân.
Dã can nói:
– Xưa kia tôi là con một gia đình nghèo, thuôc dòng Sát-đế-lợi ở thành Ba-đầu-ma, nước Ba-la-nại. Từ nhỏ tôi đã thông minh lại rất hiếu học. Năm mười hai tuổi, tôi vào núi tìm thầy học đạo, siêng năng tu tập không phút giây biếng trễ. Trải qua năm mươi năm, tôi đã thông đạt chín mươi sáu loại kinh sách.
Tất cả đều nhờ ân của hòa thượng tôn sư, ân đức ấy thật khó báo đáp. Do quá khứ có tu tuệ, nên tôi biết được thân đời trước của mình. Đến khi làm hoàng đế tôi tham đắm dục lạc, phúc báo hết, mạng chung đọa vào địa ngục, mãn tội địa ngục làm thân súc sinh. Bấy giờ, thiên đế cùng tám vạn chư thiên, xin thụ trì thập thiện. Sau khi thụ giới xong, thiên đế thưa:
– Nay chúng tôi xin trở về thiên cung. Bao giờ hòa thượng xả thân nghiệp báo này để sinh lên cõi trời?
Dã can đáp:
– Bảy ngày sau ta sẽ xà báo thân này sinh lên cõi trời Đâu-suất. Các ông có thể nguyện sinh về cõi trời này, nơi đây có nhiều bồ-tát thuyết pháp giáo hóa.
Quả thật, bảy ngày sau dã can chết sinh vào cõi trời Đâu-suất, lại biết đời trước của mình đã từng tu tập mười điều thiện.”.
Kinh Hiền ngụ ghi: “Trong một khu rừng tại nước Ba-la-nại, lúc Đức Thế Tôn giảng nói diệu pháp cho chư thiên và bốn chúng nghe, có một bầy nhạn năm trăm con đang bay lượn trong không trung. Chúng nghe được âm thanh của Phật, lòng rất vui thích, liền sà xuống nghe, nhưng bị thợ săn giăng lưới bắt hết. Sau khi bị giết, bầy nhạn sinh vào cõi trời Đao-lợi, từ đầu gối chư thiên. Vừa sinh ra, họ đã lớn bằng đứa bé tám tuổi, thân tướng xinh đẹp, sáng rỡ như núi vàng, không ai sánh bằng. Những vị trời này bèn suy nghĩ: ‘Do nhân duyên gì ta được sinh vào cõi trời này?’, Biết được đời trước do ưa thích Phật Pháp mà được phúc báo hôm nay, do đó tất cả đều mang hoa bay xuống cõi Diêm-phù-đề, đến bên Thế Tôn cung kính đỉnh lễ dưới chân Ngài và thưa:
– Chúng con nhờ nghe pháp âm của Thế Tôn mà được sinh về. cõi trời. Xin Ngài thương xót chỉ dạy cho chúng con.
Đức Phật liền thuyết pháp tứ đế, tất cả đều chứng quả Tu-đà-hoàn, rồi từ biệt trở về”.
85.6.3. Lợi ích
Kinh Đại bảo tích ghi: “Thứ sáu, bồ-tát tụ tập trí tuệ, có mười pháp chẳng đồng với Nhị thừa:
1. Tư duy phân biệt được nguồn gốc của định tuệ
2. Tư duy không lìa nhị biên đoạn thường.
3. Tư duy nhân duyên các pháp sinh khởi.
4. Tư duy không có chúng sinh, ngã, nhân, thọ mạng.
5. Tư duy không có ba đời quá khứ, hiện tại, vị lai.
6. Tư duy các hành không sinh mà chẳng đoạn nhân quả.
7. Tư duy pháp không mà siêng năng gieo trồng nhân thiện.
8. Tư duy vô tướng mà nguyện độ tất cả chúng sinh.
9. Tư duy vô nguyện, nhưng không lìa tâm nguyện đạt đến quả vị Bồ-đề.
10. Tư duy vô tác mà không xả thân hiện tại.
Bồ-tát tu trí tuệ ba-la-mật như thế, nên không đồng với thanh văn và bích-chi phật”.
Kinh Nguyện đăng tam-muội ghi: “Đức Phật dạy:
– Bồ-tát tu tập trí tuệ sẽ được mười điều lợi ích:
1. Buông xả tất cả mà không khởi ý niệm buông xả.
2. Giữ trọn vẹn giới pháp nhưng không nương vào giới.
3. Luôn an trụ trong pháp nhẫn, nhưng không trụ vào ý niệm về chúng sinh.
4. Thực hành tinh tiến, nhưng lìa thân tâm.
5. Tu tập thiền định, nhưng không có chỗ trụ.
6. Ma vương Ba-tuần không thể quấy phá.
7. Tâm không bị dao động trước ngôn luận của người khác.
8. Thấu đạt cùng tột biển sinh tử.
9. Tăng trưởng tâm từ bi đối với tất cả chúng sinh.
10. Không thích pháp Thanh văn và Bích-chi Phật.
– Nếu Bồ-tát nào ưa tu hạnh đa văn sẽ được mười điều lợi:
1. Biết phiền não trợ giúp cho việc tu đạo.
2. Biết thanh tịnh trợ giúp cho việc tu đạo.
3. Tâm không nghi hoặc.
4. Thấy biết chân chính.
5. Xa lìa tà đạo.
6. An trụ chính đạo.
7. Mở pháp môn Cam lồ.
8. Gần với quả vị Bồ-đề Phật.
9. Làm ánh sáng soi đường cho tất cả chúng sinh.
10. Không sợ đường ác”.
Lục độ tập kinh ghi: Có bốn tư duy đầy đủ trí tuệ:
1. Không trụ đoạn kiến.
2. Không chấp thường kiến.
3. Thấu rõ mười hai nhân duyên.
4. An nhẫn nơi hạnh vô ngã.
– Bồ-tát có bốn đối tượng để bảo vệ và giúp đỡ mà đầy đủ trí tuệ:
1. Bảo vệ, giúp đỡ pháp sư như vua của mình.
2. Bảo vệ, giúp đỡ các căn lành.
3. Bảo vệ, giúp đỡ thế gian.
Tags trí tuệ
Check Also
PUCL QUYỂN 81 – CHƯƠNG LỤC ĐỘ (tt)
QUYỂN 81 Quyển này tiếp theo chương Lục độ. 85. CHƯƠNG LỤC ĐỘ (tt) 85.1. ...