Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 6 / PUCL QUYỂN 82 – CHƯƠNG LỤC Độ (tt)

PUCL QUYỂN 82 – CHƯƠNG LỤC Độ (tt)

Như thế chẳng đếm hết
Làm dê, nai… gia súc
Xả thân cũng vô số
Thuở ấy luống thụ khổ
Vì giới xả thân mạng
Hơn là phá giới cấm.
Nếu muốn bảo vệ mình
Cuối cùng rồi cũng chết
Chỉ bằng giữ giới cấm
Để cứu mạng ngỗng kia.
Xả thân tạm bợ này
Để được thân giải thoát.
Ta đắp y phấn tảo
Hành theo hạnh khất thực
Ngủ nghi nơi gốc cây
Bởi vì nhân duyên gì
Mà phải làm kè trộm
Ông nên suy nghĩ kỹ.
Bấy giờ, người thợ xỏ châu nói với tì-kheo:
– Ông không cần nhiều lời!
Thế rồi, người thợ trói chặt và đánh đập nhiều hơn, đến nỗi tai, mắt, mũi và miệng của vị tì-kheo đều chảy máu. Khi ấy, con ngỗng liền đến liếm máu, ông thợ xỏ châu tức giận đánh chết nó. Thấy thế, vị tì-kheo vội hỏi:
– Con ngỗng còn sống hay đã chết?
Người thợ đáp:
– Nó chết hay sống liên quan gì đến ông!
Bấy giờ, vị tì-kheo quay nhìn con ngỗng, thấy nó đã chết, nên buồn bã, rơi lệ, rồi nói kệ:
Ta chịu mọi khổ não
Vì mong ngỗng được sống
Nay mạng ta vẫn còn
Ngỗng lại chết trưởc ta.
Ta muốn cứu mạng ngươi
Gánh chịu khổ nhọc này
Vì sao ngươi chết trước
Tâm nguyện ta chẳng thành.
Thợ xỏ châu hỏi vị tì-kheo:
– Ông có thân thích gì với ngỗng mà buồn khổ đến thế?
Vị tì-kheo trả lời
– Vì không tròn tâm nguyện nên tôi không vui!
Người thợ hỏi:
– Tâm nguyện gì?
Vị tì-kheo dùng kệ đáp:
Bồ-tát thuở xưa kia
Xả thân cứu bồ câu
Nguyện ta nay cũng thế
Xả mạng để cứu ngỗng.
Ta phát tâm tối thắng
Muốn bảo toàn mạng ngỗng
Sống lâu và an vui
Bởi ông giết ngỗng rồi
Nên nguyện tôi chẳng trọn.
Khi nghe vị tì-kheo trình bày, người thợ xỏ châu liền mổ bụng ngỗng để lấy lại hạt châu. Vừa nhìn thấy hạt châu, ông ta òa khóc, nói với tì-kheo:
– Thầy bảo vệ mạng ngỗng mà không tiếc thân mình, đã khiến tôi phạm lỗi lầm này!
Rồi ông ta nói kệ:
Thầy thầm tạo công đức
Như lửa vùi trong tro.
Bởi vì tôi ngu si
Cháy thân mấy trăm kiếp.
Thầy mang hình tướng Phật
Thật là rất tương xứng
Do tôi quá ngu si
Không biết khéo quán sát
Bị lửa si thiêu đốt
Xin thầy lưu lại đây
Cho tôi được sám hối.
Giống như người vấp ngã,
Nương đất để đứng dậy.
Đỉnh lễ hạnh thanh tịnh
Đỉnh lễ người trì giới.
Gặp phải khổ nạn nấy
vẫn vững lòng giữ giới.
Nếu không gặp cảnh khổ
Trì giới có khó gì
Khi gặp khổ nạn này
Mà giữ được giới cấm
Ấy mới thực là khó.
Vì ngỗng mà chịu khổ,
Chứ không phạm giới cấm
Việc này mới thật khó.
Sau khi sám hối, người thợ xỏ châu mới để vị tì-kheo đi”.
Luận Đại trang nghiêm ghi: “Có các vị tì-kheo đang đi giữa đồng trống thì bị bọn cướp lột lấy hết áo quần. Lúc ấy, bọn cướp sợ các tì-kheo đến báo cho người trong làng biết, nên định giết tất cả. May thay, trong bọn chúng có một người trước kia đã từng xuất gia, nói với đồng bọn:
– Chúng ta đâu cần phải giết họ. Giới luật của tì-kheo là không được làm tổn thương cỏ cây. Vậy chúng ta hãy lấy cỏ để trói họ lại. Vì sợ làm hại cỏ cây nên các tì-kheo sẽ không bứt ra để chạy đi báo cho người khác đâu!
Nghe vậy, bọn cướp liền lấy cỏ trói các tì-kheo lại, rồi bỏ đi. Các tì-kheo bị trói bằng cỏ, nhưng vì sợ phạm giới nên không dám bứt ra. Lại thêm thân không không có y phục nên bị nắng thiêu đốt, ruồi muỗi, trùng kiến cắn đốt. Họ bị trói từ sáng đến chiều tối. Đêm về, cầm thú rượt đuổi nhau, chạy khắp nơi thật đáng sợ. Có vị tì-kheo lớn tuổi nhắc nhở các tì-kheo trẻ bằng bài kệ:

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 81 – CHƯƠNG LỤC ĐỘ (tt)

QUYỂN 81 Quyển này tiếp theo chương Lục độ. 85. CHƯƠNG LỤC ĐỘ (tt) 85.1. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *