Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 5 / PUCL QUYỂN 62 – CHƯƠNG CÚNG TẾ VÀ XEM TƯỚNG

PUCL QUYỂN 62 – CHƯƠNG CÚNG TẾ VÀ XEM TƯỚNG

Thế là Tài Minh nhận nhiệm vụ làm sứ giả. Lúc ông sắp lên đường, mọi người đều đứng dậy, hướng về nơi Phật an trú, rồi quì dài chắp tay, năm vóc sát đất, thành kính đỉnh lễ Phật. Tài Minh đến thành Vương Xá trình thư xin cống nạp, và trình bày đầy đủ chủ ý. Vua A-xà-thế bảo Tài Minh:
– Ông hãy đến chỗ Đức Phật trình bày mạng vận của quí quốc!
Tài Minh vâng sắc, vội đến tinh xá Trúc Lâm. Vừa gặp Phật, ông chí thành đỉnh lễ và tỏ bày ý nguyện thỉnh Phật. Đức Phật im lặng nhận lời thỉnh cầu. Tài Minh thấy Đức Phật im lặng nhận lời thỉnh, ông vô cùng vui mừng.
Bấy giờ tất cả thần kì, trời rồng, quỉ thần trong thành Vương Xá biết Đức Phật nhận lời thỉnh đến nước khác, nên lòng vô cùng buồn thảm, bất an. Vua A-xà-thế, các quan cùng mấy ức nghìn người chí thành đỉnh lễ, tự qui sám hối, khóc lóc tiễn đưa Đức Phật. Đức Phật liền hiện thần biến, rồi đến nước Duy-da-li. Nhân dân cả nước Duy-da-li năm vóc sát đất đỉnh lễ nơi chân Phật, nguyện qui y Tam bảo. Bấy giờ mọi người đốt hương, tung hoa, trỗi nhạc, che lọng lụa, treo cờ phướn phụng thỉnh Thế Tôn. Hoa thơm trải đầy đất trên đường Đức Phật đi, ngày ngày không dứt cho đến khi Đức Phật đến được nước ấy.
Bấy giờ Đức Phật cùng thánh chúng và trời rồng, quỉ thần an trú tại cổng thành, Ngài dùng cánh tay sắc vàng đầy đủ các đức tướng chạm vào then cài cổng thành, rồi với âm giọng thanh tịnh đầy đủ tám đặc tính, nói kệ:
Tất cả các chúng sinh
Sống trong thế giới này
Dù trú trên mặt đất
Hay bay trong hư không
Hãy thương xót chúng sinh
Giúp họ được an ổn
Ngày đêm nên siêng năng
Hướng về các pháp thiện.
Vừa nói bài kệ xong, mặt đất liền chấn động sáu cách, Đức Phật liền vào thành; còn các quỉ thần hư không vọt lên không trung bay đi, quỉ thần địa hành chen nhau ra khỏi cổng thành. Những loại quỉ thần mà thành không dung nạp cũng ào ạt tranh nhau chạy tứ tán. Khi Thế Tôn vừa vào thành, tất cả những nơi có vật dơ uế, nhà xí… đều chìm vào lòng đất, những nơi cao thấp, hố hầm, gò nổng đều trở nên bằng phảng, người điếc thì tai tự nhiên nghe, người mù thì mắt bỗng sáng, người câm nói được, người què thì chân lành lặn, người điên chợt tỉnh, voi ngựa trâu dê cùng nhau cất tiếng kêu buồn, đàn không hầu không người khảy mà tự vang lên cùng hòa điệu; những vòng châu ngọc trên thân người nữ bỗng chạm nhau phát ra âm thanh tuyệt diệu; đến nỗi những chén bát, vò bình bằng đất nung cũng tự nhiên kêu vang. Tất cả âm thanh êm dịu nhu hòa, cùng xướng lời pháp nhiệm mầu. Lại nữa những kho tàng trong lòng đất cũng tự nhiên xuất hiện. Bấy giờ tất cả chúng sinh giống như đang nóng khát gặp được dòng nước mát trong, liền uống thỏa thích, tắm gội mát mẻ, thân tâm an định, không còn bệnh tật, đều được giải thoát”.
* Lời bàn
Nên biết, thần lực của Phật không thể nghĩ bàn, nghiệp lực của chúng sinh cũng không thể nghĩ bàn. Cho nên luận Trang nghiêm ghi: “Nếu người có nghiệp thiện, thì tự nhiên sẽ được quả báo tốt, dù có sức vua trợ giúp cũng chẳng bằng sức của nghiệp.
Đúng thật như thế, chính tôi từng nghe: Thuở xưa, có một người nghèo suy nghĩ: ‘Ta nên đến đền thờ trời cầu cho ta hiện đời được nhiều tiền tài, châu báu’. Ông nói với người em:
– Chú ở nhà siêng năng cày cấy để sinh sống, đừng để gia đình thiếu thốn.
Nói xong, ông dẫn người em đến ruộng và bảo:
– Chỗ này có thể gieo mè, chỗ kia có thể trồng lúa, chỗ nọ có thể trỉa đậu.
Hướng dẫn xong, ông đến đền thờ trời, giúp các đệ tử thờ trời tổ chức lễ tế trời thật lớn, đem hương hoa cúng dường, dùng bột thơm tô trên đất, ngày đêm lễ bái cầu xin trời ban phúc, hi vọng đời này được giàu sang.
Thiên thần thấy vậy, suy nghĩ: ‘Ta phải quán sát người nghèo này đời trước có nhân duyên công đức bố thí nào khồng? Nếu có một chút duyên thì ta sẽ tìm cách giúp ông ta được lợi ích’. Quán sát xong, thiên thần thấy ông không có mảy may nhân duyên bố thí nào cả, nên nghĩ: ‘Người này đời trước không tạo duyên mà nay thành khẩn cầu xin ta, chỉ uổng công, nhọc sức, chẳng được gì, lại sẽ oán ta’. Thế rồi thiên thần hóa thành người em đi vào đền. ông ta thấy liền hỏi:
– Sao chú không chịu ở nhà gieo trồng mà đến đây làm gì?
Người em thưa:
– Em cũng muốn đến cầu xin thiên thần, mong thiên thần hoan hỉ ban cho cơm áo. Tuy em không gieo trồng, nhưng nhờ uy, lực của thiên thần mong trong ruộng tự nhiên đầy lúa thóc, ông trách người em:
– Đâu có ruộng nào không gieo giống mà thu hoạch! Việc này thật vô lí!
Ông lại nói kệ:
Đâu có ruộng đất nào
Trong cả thiên hạ này
Cho đến khắp mọi nơi
Không gieo mà thu hoạch
Người em lại hỏi:
– Vậy thì trong thế gian này, hễ không gieo giống thì không thu hoạch được gì ư?
Anh đáp:
– Đúng vậy, không gieo giống thì không có quả.
Bấy giờ, thiên thần hiện lại nguyên hình, nói kệ: Nay chính ông nói rằng:
Không trồng không có quả,
Đời trước ông không thí
Nay đâu thể giàu sang.
Dù ông chịu khổ nhọc
Nhịn ăn cúng dường ta
Chỉ nhọc công vô ích
Lại còn quấy nhiễu ta,
Làm sao giúp cho ông
Giàu có ở hiện đời.
Nếu muốn được của báu
Khuyên vợ con, quyến thuộc
Phải giữ gìn thân, miệng
Và thực hành bố thí.
Nếu không gieo mà được
Thì mặt trời, trăng sao
Không soi sáng thế gian,
Vì đã soi thế gian
Nên biết do nghiệp duyên.
Chư thiên trên cỗi trời
Mỗi mỗi cũng khác nhau,
Phúc nhiều, uy đức lớn
Phúc ít, uy đức kém
Cho nên biết thế gian
Tất cả đều do nghiệp. *
Bô thí được giàu sang
Giữ giới sinh cõi trời,
Không gieo duyên bố thí

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 67 – CHƯƠNG OÁN KHỔ (tt)

QUYỂN 67 Quyển này tiếp theo chương khổ. 77. CHƯƠNG OÁN KHỔ (tt) 77.6. CÁC ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *