Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 5 / PUCL QUYỂN 58 – CHƯƠNG MƯU HẠI, PHỈ BÁNG

PUCL QUYỂN 58 – CHƯƠNG MƯU HẠI, PHỈ BÁNG

Đức Phật dạy:
– Này các thiện nam! Các ông đã xuất gia học đạo từ thời Phật Câu-lưu-tôn ở quá khứ, đã thụ cấm giới nhưng lại phá giới, đã được đa văn nhưng lại buông lung, làm tổn giảm công đức đầu-đà. Các ông phỉ báng hai tì-kheo pháp sư là người dâm dục. Vì tiếng tăm và lợi dưỡng, các ông đến nhà bạn bè và thí chủ của hai vị pháp sư ấy thực hiện các việc có tính tham xan, ganh tị. Các ông lại phá hoại, li gián bạn bè và đàn việt của họ; các ông lại nói lời lưỡng thiệt hủy nhục khiến mọi người nghi ngờ, không sinh lòng tin, không đủ lòng tin, nói các việc bất thiện. Bấy giờ các ông khiến cho những người có lòng kính tin, tùy thuận hai pháp sư kia, đoạn mất căn lành, gây các chướng ngại cho họ. Do các nghiệp này ngăn chặn, nên các ông phải rơi vào địa ngục A-tì sáu nghìn hai trăm năm, địa ngục Hoạt bốn vạn năm, địa ngục Hắc thằng hai vạn năm, địa ngục Nhiệt tám trăm nghìn năm. Sau khi hết nghiệp khổ địa ngục, các ông sinh vào cõi người, thì năm trăm đời đui mù, sinh ra nơi nào cũng ngu si, quên mất bản tâm, lấp bít căn lành, không có uy lực, bị mọi người xa lánh, khinh khi, oán ghét, mắng chửi, nhục mạ.
Các ông cũng luôn bị sinh nơi biên địa, trong các gia đình và dòng họ nghèo hèn, không có lợi dưỡng và tiếng tăm; chẳng những không được người tôn trọng, cung kính cúng dường, mà còn bị người nhàm chán ghét bỏ, không ưa khi gặp mặt. Sau khi bỏ thân này, trong năm trăm năm sau thời chính pháp diệt, các ông lại sinh vào gia đình của một dòng họ thấp hèn, trong một quốc độ xấu ác, đầy dẫy kẻ bất thiện, nghèo cùng hèn hạ, luôn bị mọi người khinh chê, quên mất bản tâm, căn lành luôn bị ngăn che. Tuy có lúc trí tuệ tạm thời được sáng tỏ, nhưng rồi lại tối tăm mờ mịt. Các ông phải chịu năm trăm năm như vậy, thì nghiệp chướng mới sạch hết; sau đó sinh vào thế giới Cực Lạc của Đức Phật A-di-đà. Bấy giờ Như Lai mới thụ kí A-nậu-bồ-đề cho các ông.
Sáu mươi vị bồ-tát nghe Đức Phật dạy, dùng tay gạt lệ, lòng vô cùng sợ hãi, rúng động toàn thân. Tất cả đồng thưa:
– Nếu hôm nay chúng con gây lỗi lầm sân hận thì lại tạo thêm nghiệp chướng. Do vậy chúng con xin sám hối trước Thế Tôn, đồng thời lập nguyện lớn là đối với tất cả chúng sinh, chúng con không bao giờ khởi tâm tạo các việc ác.
Thế Tôn khen ngợi sáu mươi vị bồ-tát:
– Các ông đã tỏ ngộ, khéo phát nguyện này, từ nay tất cả nghiệp chướng của các ông đã trừ sạch, sẽ đạt được căn lành thanh tịnh”,
Bấy giờ Thế Tôn nói kệ :
Chẳng nên xét nét lỗi người ta
Thị phi cũng chẳng được luận bàn
Không đắm nhà người nuôi thân mạng
Đồng thời buông bỏ giọng ác tà
Ồn náo lánh xa, tìm nơi vắng
Tì-kheo vô pháp, chớ thân gần
Tịnh tu Phạm hạnh, Phật tán thán
Vì không tham lợi, đến niết-bàn.
Kinh Niết-bàn ghi: “Khi Đức Phật còn tại thế, trong thành Chiêm-bà có một Đại trưởng giả không người nối dõi, nên cúng dường phụng sự lục sư ngoại đạo để cầu con. Chẳng bao lâu, vợ ông ấy mang thai, ông trưởng giả đến chỗ của lục sư, vui mừng nói:
– Vợ tôi mang thai là trai hay gái?
Lục sư đáp:
– Nhất định là gái!
Ông trưởng giả nghe thế, vô cùng sầu não. Có người bạn đến nói:
– Ông chẳng nghe anh em ông Ưu-lâu-tần-loa Ca-diếp là đệ tử của ai sao? Nếu lục sư là bậc Nhất Thiết Trí thì vì sao anh em Ca-diếp lại bỏ đi làm đệ tử của Đức Phật! Lại, các ông Xá-lợi-phất, Mục-kiền-liên v.v… và các quốc vương như Tần-bà-sa-la v.v các phu nhân của vua như Mạt-lợi v.v… trưởng giả các nước như ông Tu-đạt-đa v.v… chẳng phải là đệ tử của đức Phật sao? Thưa trưởng giả! Đức Như Lai Thế Tôn thấy biết tất cả pháp không ngăn ngại nên gọi là Phật, lời nói ra không hai nên gọi là Như Lai, đã đoạn trừ phiên não nên gọi là A-la-ha. Lời nói của đức Thế Tôn nhất định không có hai. Còn Lục sư chẳng vậy, nên làm sao có thể tin được? Đức Như Lai nay ở gần tại đây, nếu muốn biết rõ thì phải đến chỗ Ngài!
Thế là trưởng giả liền đến thưa hỏi Đức Phật. Phật dạy:
– Này trưởng giả! Vợ ông mang thai chắc chắn là con trai, lại có phúc đức không ai sánh kịp!
Trưởng giả nghe Phật nói, lòng vô cùng hoan hỷ liền lui ra, quay về nhà. Lục sư nghe vậy, khởi tâm ganh tị, dùng quả am-la hòa với thuốc độc, mang đến nhà ông trưởng giả ấy và nói:
– Vợ ông đến lúc sinh có thể uống thứ thuốc này. Uống thuốc này rồi thì đứa trẻ đoan chính, sản phụ không hoạn nạn!
Ông trưởng giả vui mừng thụ nhận, rồi cho vợ mình uống. Vợ ông uống xong liền chết, bọn lục sư vui mừng đi khắp nơi, lớn tiếng xướng:
– Sa-môn Cù-đàm huyền ký vợ ông trưởng giả kia sẽ sinh ra con trai, phúc đức không ai hơn. Nay đứa trẻ chưa sinh mà người mẹ đã mất mạng.
Lúc ấy ông trưởng giả chẳng tin Ta, liền y theo phép thế gian tẩn liệm, đưa ra ngoài thành để thiêu. Ta dùng đạo nhãn thấy rõ việc này, muốn đến đó phá dẹp tà kiến. Lục sư từ xa thấy ta đến, nói với nhau:
– Sa-môn Cù-đàm đến bãi tha ma này, muốn ăn thịt sao?
Bấy giờ những người chưa được pháp nhãn đều hổ thẹn và lo sợ, họ thưa:
– Người đàn bà đó đã chết rồi, xin ngài chẳng nên đến đó!
Lúc ấy A-nan nói với mọi người:
– Hãy đợi giây lát! Chẳng bao lâu nữa, đức Như Lai sẽ mở rộng cảnh giới chư Phật!
Vừa đến, ông trưởng giả bắt bẻ ta:
– Lời nói của Ngài không hai, nay người mẹ đã chết thì làm sao sinh con đây!
Ta nói:
– Này trưởng giả! Vào lúc ấy, ta chẳng thấy ông hỏi về mạng người mẹ ngắn hay dài mà chỉ hỏi thai đang mang là trai hay gái thôi! Lời nói của các Đức Phật Như Lai không hai! Vậy ông phải biết, nhất định được con trai!
Lúc đó tử thi bị lửa đốt cháy, bụng nứt ra, đứa con từ trong đó xuất hiện ngồi ngay thẳng trong đám lửa giống như ngôi trên đài sen. Bọn lục sư thấy vậy cho là huyễn thuật. Còn trưởng giả thì vô cùng vui mừng, quở trách bọn Lục sư:
– Nếu nói là huyễn thì sao các ông không làm đi!
Lúc ấy Ta bảo ông Kỳ-bà:
– Ông vào đám lửa bồng đứa bé đó đến đây.
Bấy giờ, ông Kỳ-bà vào trước đám lửa như là vào dòng nước mát mẻ, bồng đứa trẻ đó đến trao đứa bé cho Ta. Ta nhận đứa bé rồi bảo:
– Thọ mạng của tất cả chúng sinh bất định, như bọt nước. Chúng sinh nếu có quả báo tốt thì lửa chẳng thể đốt, độc chẳng thể hại, chứ chẳng phải do ta tạo tác!
Vì đứa trẻ này sinh ra trong lửa mạnh, mà lửa gọi là thụ-đề, nên tên đặt nó là Thụ-đề”.
Kinh Hiền ngu ghi: “Trong nước Xá-vệ có bà-la-môn Sư-chất rất giàu, nhưng không có con kế thừa. Ông đến chỗ lục sư hỏi lí do. Lục sư đáp: – Tướng ông không có con trai.
Vợ chồng nghe nói thế, lòng vô cùng sầu não, đến thưa hỏi Đức Phật. Đức Phật đáp:
– Ông sẽ có một đứa con trai đầy đủ phúc đức, lớn lên sẽ xuất gia.
Bà-la-môn nghe Phật dạy vui mừng khôn xiết,
thưa:
– Chỉ cần có con trai, chứ học đạo đâu có gì khổ!
Nhân đây, ông thỉnh Phật và chúng tăng ngày mai đến nhà ông thụ trai. Đức Phật im lặng đồng ý. Ngày hôm sau, đúng giờ Phật và chúng tăng đên. Vợ chồng bà-la-môn chí thành cung kính dâng thức ăn. Thụ trai xong, Phật và chúng tăng trở về

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 67 – CHƯƠNG OÁN KHỔ (tt)

QUYỂN 67 Quyển này tiếp theo chương khổ. 77. CHƯƠNG OÁN KHỔ (tt) 77.6. CÁC ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *