Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 4 / PUCL QUYỂN 50 – CHƯƠNG BÁO ÂN, QUÊN ÂN, TRÁI ÂN

PUCL QUYỂN 50 – CHƯƠNG BÁO ÂN, QUÊN ÂN, TRÁI ÂN

Thế rồi, ông đến hỏi mua cả đàn bò, cứu chúng thoát nạn. Nhờ năng lực nghiệp thiện vừa làm, ngay đó ông trở lại thành người nam. Lòng vô cùng sung sướng, ông bèn trở về hoàng cung, đứng ngoài cửa hồi lâu rồi nhờ sứ vào thưa xin được gặp vua. Vua lấy làm lạ cho gọi ông vào và hỏi nguyên do. Vị hoàng môn kể lại toàn bộ sự việc. Vua nghe xong, lòng kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng, ban tặng cho ông nhiều châu báu và phong làm quan lớn quản lí việc ngoài cung”.
Có bài tụng:
Vĩ đại thay! Năng Nhân
Tâm bi độ muôn loài
Tùy cơ cảm ứng hiện
Lòng thương xót dưỡng nuôi
Cáo dâng vàng, rắn cứu
Hoàng môn thân vẹn toàn
Người biết ân, báo đức
Âm thầm được phúc lành.
51.3. CẢM ỨNG
51.3.1. Đời Tống, Ngô Tử Anh: Ông người ở làng Thư, rất giỏi bơi lặn. Một hôm ông bắt được một con cá chép màu đỏ. Vì thích màu sắc của cá rất đẹp, nên ông mang về thả nuôi trong ao nhà, chứ không giết. Hằng ngày ông cho cá ăn lúa gạo, trải qua một năm, cá dài hơn một trượng, đầu mọc sừng và có cánh. Tử Anh vô cùng sợ hãi, lễ tạ. Cá nói:
– Ta đến đây đón ông! Hãy ngồi lên lưng, ta đưa ông lên trời.
Sau một năm, ông trở về gặp vợ con. Sau đó cá lại đến lần lượt đưa bảy mươi người lên trời. Do đó dòng họ Ngô này về sau đều lập đền thờ cá chép thần và Ngô Tử Anh.
51.3.2. Niệm Phật thoát nạn: Vào thời Tống, tại Trung Quốc có một nước nhỏ nằm gần vùng đất của la-sát, quỉ này nhiều lần xâm nhập bắt người ăn thịt vô độ. Vua nước này bèn giao ước với la-sát: “Một ngày ta sẽ dâng một người, các ngươi chớ lạm sát!”.
Ngày kia đến phiên dâng người của một gia đình tin Phật, vợ chồng nhà này chỉ có một bé trai mới tròn mười tuổi. Cha mẹ thương xót, khóc lóc kêu gào, bảo tất cả chí tâm niệm Phật, đồng thời mời thân tộc đến hỗ trợ tinh thần cho con mình, họ cùng tiễn đứa bé đến nơi đã định rồi trở về. Nhờ thần lực Phật, la-sát không thể đến gần đứa bé. Sáng hôm sau mọi người đến, thấy đứa bé vẫn còn. Họ vô cùng vui mừng, dẫn bé về nhà. Từ đó về sau nước này không còn nạn la-sát ăn thịt người nữa. Nhân dân trong nước vui mừng, tin kính Phật pháp.
51.3.3. Đời Tống, Trần Bùi ở Bột Hải: Vào thời này, hễ vị quan nào đến quận Tửu Tuyền nhận chức Thái thú, thì không bao lâu sẽ chết. Bấy giờ Trần Bùi người Bột Hải được triều đình cử nhậm chức nơi đây, ông vô cùng lo sợ, bèn đến thày toán số gieo một quẻ. Thày toán số bảo: “Tránh xa Chư Hầu, buông tha Bá Cừu. Nếu ngài hiểu được lời này thì không có gì phải lo!”. Nhưng ông không giải đáp được. Thầy toán số lại bảo: “Ngài cứ đi, ắt sẽ hiểu được”.
Khi ông đến nhiệm sở, nơi đây có quan giám ngục là Vương Hầu Bình, lại có các viên quan khác tên là Sử Hầu, Đổng Hầu. Bấy giờ mới hiểu hai chữ Chư Hầu, thế là ông tránh xa các người này. Đêm đến, ông nằm suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu buông tha Bá Cừu là gì. Đến khuya, bỗng có một vật rơi trên chăn ông đang đắp, ông thức giấc, dùng chăn túm bắt được. Vật ấy vùng vẫy, phát ra những tiếng kêu lớn, mọi người cầm đuốc chạy vào phòng và đều muốn giết chết. Vật ấy nói:
– Tôi không có ác ý, chỉ muốn thử thái thú mà thôi! Xin tha cho một lần, tôi sẽ trọng báo ân này!
Ông nói:
– Ngươi là loài gì mà vô cớ xúc phạm thái thú?
Đáp: Tôi vốn là hồ li trăm tuổi, nay đã biến thành yêu mị, sắp trở thành thần, mà nay phạm uy thái thú, nên gặp phải nguy khốn này. Xin tha cho tôi một lần, tôi tên là Bá Cừu. Nếu ngài gặp nạn cấp bách, xin cứ gọi tên tôi thì sẽ tự thoát được!
Ông vui mừng thầm nghĩ: “Đây đúng là nghĩa buông tha Bá Cừu của quẻ!”. Ông hé mở tấm mền thì có một luồng sáng màu đỏ như ánh chớp vọt ra khỏi nhà. Hôm sau, lại có người gõ cửa, ông hỏi:
– Ai đó?
– Dạ! Bá Cừu đây!
– Có việc gì?
– Có việc cần thưa!
– Thưa việc gì?
– Phía bắc quận có giặc tên là Phát Nô!
Ông đến nơi tra xét thì đúng thật như thế. Từ đó về sau, trong quận không có kẻ gian, mọi người đều cho là Thánh quân xuất hiện. Sau hơn một tháng, quan Chủ bạ Lí Âm tư thông với tì nữ của Trần Bùi, sợ Bá Cừu đến báo, nên cùng với những kẻ có tên Hầu âm mưu giết ông. Đợi lúc không có người bên cạnh, Lí Âm sai bọn chúng cầm gậy xông vào phòng định đánh chết ông. Trần Bùi hoảng sợ kêu lớn: “Bá Cừu đến cứu ta!” thì liền có một vật tung ra giống như một dải lụa đỏ, lại phát ra tiếng. Những kẻ tên Hầu té ngã trên đất, hoảng sợ mất vía. ông cho bắt chúng và tra hỏi nguyên do, chúng đều cúi đầu nhận tội. Hơn một tháng sau, Bá Cừu đến nói lời từ biệt: “Nay tôi đã được làm thần, phải lên thiên đình, không còn gặp ngài nữa!”. Từ đó về sau Bá Cừu không còn xuất hiện.
51.3.4. Đời Đường, vị tăng ở Tinh châu: Sư trụ ở chùa Thạch Bích, lấy tụng kinh và tọa thiền làm sự nghiệp. Hằng ngày sư siêng năng, khổ hạnh tu tập. Khoảng niên hiệu Trinh Quán (627-650) đời Đường, bỗng nhiên có một con chim câu mẹ đến làm tổ trên cây cột trong phòng của sư, nuôi hai chim non trong tổ. Mỗi khi thức có ăn thừa, sư thường đem về mớm cho hai chim non. Hai chim non dần lớn, nhưng đôi cánh chưa đủ lông, một hôm chúng tập bay, chẳng may rơi xuống đất chết. Sư nhặt lấy và đem chôn.
Mười ngày sau, ban đêm sư nằm mộng thấy hai đứa bé đến thưa: “Đời trước vì phạm một chút tội mà phải bị đọa làm thân bồ câu, những ngày gần đây nghe pháp sư tụng kinh Pháp hoa, Kim cang, Bát-nhã, nên đã được thụ thân người. Chúng con sẽ thác sinh làm con trai trong một gia đình họ đó, tại thôn đó, cách chùa hơn mười dặm, sau mười tháng nữa sẽ chào đời”. Đúng vào ngày ấy, sư đến xem thì thấy người vợ trong gia đình ấy sinh đôi, được hai bé nam. Nhân lúc dự trai lễ đầy tháng, sư gọi: “Cáp nhi!”. Hai đứa bé đều đáp: “Dạ!”. Sau lần đáp này, mãi đến hơn một năm sau hai đứa bé mới biết nói.
52. CHƯƠNG QUÊN ÂN-TRÁI ÂN
52.1. LỜI DẪN
Từng nghe, bốn loài chìm đắm, ắt phải nhờ thuyền từ cứu vớt; sáu cõi mịt mờ hẳn phải nương thầy bạn dẫn dắt. Cho nên Tam bảo đại từ rủ lòng hóa độ quần sinh, xót thương cứu vớt muôn loài thoát li khổ nạn. Như vậy mà quên ân, bội ân, há không vĩnh viễn đắm chìm trong biển khổ hay sao? Thế nên, vợ ngầm bỏ thuốc độc hại chồng mà chồng nhờ đó được vua ban thưởng; tiều phu phản bội hại gấu liền bị hiện báo rụng tay. Bởi do nghiệp ác vong ân rất nặng, nên hiện đời mới bị ác báo như thế. Cho nên, luận Trí độ nói: “Biết ơn là gốc của đại bi, là cửa đầu tiên để mở ra nghiệp lành, được người kính mến, tiếng tăm vang xa, chết được sinh lên cõi trời, cuối cùng thành quả Phật. Người không biết ơn còn xấu xa hơn cả súc sinh”.
50.2. DẪN CHỨNG
Kinh Bách dụ ghi: “Thuở xưa, có một phụ nữ hoang dâm vô độ, tính dục lẫy lừng, ghen ghét chồng mình. Bà thường nghĩ phương cách để làm hại chồng, tuy đã bày ra nhiều cách nhưng không thành. Một hôm, bà biết chồng sẽ làm sứ giả đến nước láng giềng, nên đã âm thầm làm viên thuốc độc để hại. Bà nói dối chồng:
– Nay chàng làm sứ giả đi xa, sợ gặp phải khó khăn thiếu thốn, nên thiếp đã chuẩn bị năm trăm hoan hỷ hoàn dùng làm lương thực để chàng mang theo.
Khi chàng sang nước khác, lúc đói thì có thể lấy dùng.
Tin theo lời vợ, người chồng khi vào đến địa phận nước khác, định dùng bữa, nhưng chưa kịp ăn thì trời đã sập tối nên phải dừng nghỉ qua đêm trong rừng. Vì sợ thú dữ, ông leo lên cây, bỏ quên hoan hỷ hoàn dưới gốc. Ngay đêm đó, năm trăm tên giặc đoạt của vua nước ấy năm trăm con ngựa và nhiều báu vật cũng dừng nghỉ bên gốc cây này. Vì vội vàng tháo chạy nên tất cả đều đói khát, nay chợt gặp được

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 52 – CHƯƠNG QUYẾN THUỘC, SO SÁNH, HƠN KÉM

QUYỂN 52 Quyển này gồm hai chương: Quyến thuộc, So sánh hơn kém. 56. CHƯƠNG ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *