Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 4 / PUCL QUYỂN 49 – CHƯƠNG TRUNG HIẾU

PUCL QUYỂN 49 – CHƯƠNG TRUNG HIẾU

– Đối với cha mẹ, người nào phụng dưỡng cung kính, dù ít, cũng được vô lượng phúc đức; người nào bất hiếu, dù nhỏ, cũng sẽ bị vô lượng tội báo.
Đức Phật kể: “Vào thời quá khứ lâu xa, tại nước Ba-la-nại có một vị trưởng giả tên là Từ Đồng Nữ, cha mất sớm, tài sản không còn. Anh ta làm thuê buôn củi, mỗi ngày kiếm được hai đồng tiền, đem về phụng dưỡng mẹ. Nhờ tính toán giỏi, nên mỗi ngày kiếm được bốn đồng tiền, cũng đem về dâng cho mẹ. Dần dần kiếm được tám quan tiền, ông cũng mang về dâng lên mẹ. về sau càng có nhiều người đến giao dịch, nên mỗi ngày kiếm được mười sáu quan tiền, anh ta cũng đem về dâng lên cho mẹ. Mọi người thấy anh ta thông minh, có phúc đức, nên khuyên anh thường ra biển tìm của báu. Anh về nhà thưa mẹ, xin đi.
Người mẹ nghĩ con mình nhân từ hiếu thuận, nó sẽ không nỡ bỏ mẹ đi xa, nên nói đùa:
– Mẹ cho phép con đi!
Nghe nói như vậy, nghĩ rằng mẹ đã đồng ý, anh ta liền bàn tính với bạn bè, cùng nhau đi biển. Chuẩn bị hành lí xong, anh ta đến từ biệt mẹ để đi, người mẹ ôm chân con khóc lóc, nói:
– Mẹ chưa chết thì con không thể đi được!
Anh ta đã hứa với các bạn, sợ bất tín, nên gỡ tay mẹ khỏi chân mình, vô ý làm đứt mấy chục sợi tóc. Mẹ sợ con bị tội, nên buông tay cho con ra đi cùng những người khách buôn. Sau khi ra khơi, đến bãi châu báu, anh ta lấy rất nhiều châu báu, rồi cùng với bạn bè quay về. Trên đường về, mọi người đi trước, một mình Từ Đồng Nữ đi sau, nên lạc đường. Anh ta đi mãi, trông thấy một hòn núi, trên đó có một tòa thành bằng lưu ly. Vì đói khát mệt mỏi, nên anh ta đi nhanh đến thành. Lúc ấy, trong thành có bốn vị ngọc nữ, tay cầm bốn viên ngọc như ý, hát múa trỗi nhạc nghinh đón. Anh ta ở đó bốn vạn năm, hưởng nhiều khoái lạc. Sau đó, tự nhiên sinh tâm nhàm chán, anh liền muốn bỏ đi.
Anh ta đi về phía trước, gặp một tòa thành pha lê, trong thành có tám ngọc nữ, tay cầm tám hạt ngọc như ý, cũng trỗi nhạc ca múa, đến nghinh đón. Anh ta ở thành này tám vạn năm, vô cùng sung sướng. Nhưng anh ta cũng cảm thấy nhàm chán, lại muốn bỏ đi. Anh ta lại đến một thành bằng bạch ngân, thành này có mười sáu ngọc nữ, tay cầm mười sáu hạt ngọc như ý, cũng đến nghinh đón anh ta như hai lần trước. Anh ta ở thành này mười sáu vạn năm, hưởng nhiều khoái lạc, nhưng cũng nhàm chán muốn bỏ đi. Anh ta đi đến một thành bằng vàng ròng, thành này có ba mươi hai ngọc nữ, tay cầm ba mươi hai viên ngọc như ý, cũng đến nghinh đón anh ta như trước. Anh ta hưởng thụ khoái lạc ở thành này ba mươi hai vạn năm, rồi cũng nhàm chán muốn bỏ đi.
Đi mãi thấy một tòa thành bằng sắt, anh ta bước vào, liền bị một người cởi vòng lửa đang đội dầu chuyển qua đầu Từ Đồng Nữ rồi bỏ đi. Từ Đồng Nữ hỏi lính ngục:
– Ta đội vòng lửa này đến khi nào mới thôi?
Lính ngục đáp:
– Ở đời có người gây tội làm phúc như ngươi đã làm, đi vào biển tìm châu báu, rồi cũng trải qua các thành trong thời gian như ngươi đã ở, sau đó người ấy sẽ đến chịu tội thay ngươi. Vòng lửa sắt này không bao giờ rơi xuống đất.
Từ Đồng Nữ hỏi:
– Ta đã làm được phúc đức gì, đã gây tội gì?
Lính ngục đáp:
– Thuở xưa, khi ở cõi Diêm-phù-đề, mỗi ngày ngươi đem về hai quan tiền phụng dưỡng mẹ, nhờ phúc đức ấy, nên được ở thành bằng lưu li, có bốn ngọc nữ cầm bốn ngọc như ý, hưởng thụ khoái lạc ở thành này trong vòng bốn vạn năm. Mỗi ngày ngươi đem về bốn quan tiền để phụng dưỡng mẹ, nhờ đó mà được ở thành bằng pha lê, có tám ngọc nữ cầm tám viên ngọc như ý, hưởng khoái lạc ở đó trong vòng tám vạn năm. Mỗi ngày ngươi mang về tám quan tiền phụng dưỡng mẹ, nên nhờ phúc đó mà ngươi được hưởng khoái lạc trong thành bằng bạc mười sáu vạn năm, có mười sáu ngọc nữ cầm mười sáu viên ngọc như ý. Mỗi ngày ngươi mang về mười sáu quan tiền phụng dưỡng mẹ, nên được hưởng khoái lạc trong thành bằng vàng ròng suốt ba mươi hai vạn năm, có ba mươi hai ngọc nữ cầm ba mươi hai viên ngọc như ý. Do làm đứt tóc của mẹ, nên khiến ngươi phải đội vòng lửa sắt. Vòng này không bao giờ rơi xuống đất, đợi lúc nào có người đến đội thay, thì ngươi mới được giải thoát.
Từ Đồng Nữ lại hỏi:
– Nay, trong ngục này có ai chịu tội như ta không?
Lính ngục đáp:
– Có trăm ngàn vô lượng người chịu tội, không thể tính kể!
Nghe nói như vậy, Từ Đồng Nữ liền nghĩ: ‘Ta sẽ không bao giờ thoát được, xin tất cả những nỗi khổ của mọi người dồn hết vào thân ta!’. Vừa nghĩ như vậy, vòng lửa sắt liền rơi xuống đất, Từ Đồng Nữ ngạc nhiên hỏi lính ngục:
– Ông nói vòng lửa này không bao giờ rơi xuống đất, nay vì sao lại rơi xuống?
Lính ngục tức giận, dùng chĩa ba bằng sắt đánh vào đầu Từ Đồng Nữ, khiến anh ta chết ngay tại chỗ. Sau khi chết, Đồng Nữ liền được sinh về cung trời Đâu-thuật-đà.
Đức Phật dạy: Từ Đồng Nữ thuở ấy, nay chính là Ta. Các thầy nên biết, đối với cha mẹ, người nào phụng dưỡng cung kính, dù ít cũng được vô lượng phúc đức; người nào bất hiếu, dù nhỏ sẽ bị vô lượng tội báo. Cho nên phải hết lòng phụng dưỡng cha mẹ!”.
Luận Thành thật ghi: “Nếu khởi nghiệp thiện ác đối với Như Lai, thánh nhân và cha mẹ, thì hiện đời phải chịu quả báo xấu”.
Kinh Vân-thù vấn ghi: “Đức Phật nói kệ:
Trời trăng chiếu lá hoa Không tâm mong báo đáp Như Lai không chấp trước Không cầu báo, cũng vậy.
Có bài tụng:
Vào triều giúp quân vương
Thì lập chí trung tín
Ở nhà phụng song thân
Trọn đời nên hiếu kính
Huống ân Phật sâu nặng
Cứu độ khắp quần sinh
Há không cung kính sao?
49.6. CẢM ỨNG
49.6.1. Quách Cự: ông người đất ôn, Hà Nội, Trung Quốc. Nhà ông rất giàu. Sau khi cha mất, gia tài còn hai nghìn lượng vàng, ông giao trọn cho người em, còn mình chỉ rước mẹ về nuôi dưỡng. Làng bên có một ngôi nhà hoang, rất hung hiểm, không ai dám ở. Ông đưa mẹ và gia đình ông đến đó trú, không sợ hãi. Vợ ông sinh một bé trai, ông sợ nếu nuôi con thì sẽ giảm bớt phần phụng dưỡng mẹ, nên bảo vợ chôn đứa con. Lúc đào đất bỗng nhặt được một hũ vàng ròng, trên đó chứng nhận: “Ban cho hiếu tử Quách Cự”.
49.6.2. Đinh Lan: Ông người ở Dã Vương, Hà Nội, Trung Quốc. Năm mười lăm tuổi, mẹ qua đời, Ông tạc tượng mẹ bằng gỗ, ngày đêm cung phụng như lúc còn sống. Đêm nọ vợ ông đốt cháy mặt tượng mẹ, hai hôm sau tóc vợ ông tự nhiên rụng như bị dao cắt, vợ ông sợ hãi tạ tội. ông bèn dời tượng mẹ ra đường lớn, bảo vợ để tang, ba năm lễ lạy. Một đêm, bỗng một trận gió thổi đến, người mẹ hiện về. Những người trong làng mượn cớ đó qui định: Nếu dung mạo của người mẹ hòa ái thì tha cho, nếu không hòa ái thì không tha.
49.6.3. Đồng Vĩnh: ông mất mẹ từ thuở nhỏ, sống với cha, siêng năng cày cấy, dùng xe nai chở cha, còn mình đi bộ theo sau. Đến lúc cha mất, ông bán mình cho một phú ông lấy tiền lo chi phí mai táng. Một hôm, trên đường đi, một người nữ đến gặp ông và nói: “Tôi xin được làm vợ anh!” Thế rồi cả hai đến nhà phú ông kia. Phú ông hỏi: “Cô gái kia là ai?”. Đáp: “Là vợ của tôi! Cô ấy muốn trợ giúp cho việc trả nợ!”. Phú ông nói: “Hạn định cho cô trong mười ngày phải dệt xong ba trăm tấm lụa”. Lúc ra khỏi nhà, người vợ nói: “Thiếp là thiên nữ, Thiên đế bảo thiếp đến đây giúp chàng trả nợ”. Nói xong bỗng nhiên biến mất.
49.6.4. Trần Di: ông người đất Ngô, Trung Quốc, lúc trẻ làm một chức quan nhỏ ở quận. Mẹ ông rất thích ăn cơm cháy, nên hằng ngày ông luôn mang theo một cái bao đến quan sở, đợi khi nấu cơm xong, ông lấy mang về dâng mẹ. Sau ông theo Tôn Tư làm loạn, gom được mấy thăng cơm cháy, thường mang theo bên mình. Cuộc nổi loạn thất bại, có nhiều người chết, nhưng Di vẫn còn sống. Người mẹ ngày đêm khóc nhớ ông, đến nỗi hai mắt bị mù, hai tai chẳng còn nghe. Lúc trở về, ông lễ lạy khóc than, mắt mẹ ông tự nhiên sáng tỏ.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 52 – CHƯƠNG QUYẾN THUỘC, SO SÁNH, HƠN KÉM

QUYỂN 52 Quyển này gồm hai chương: Quyến thuộc, So sánh hơn kém. 56. CHƯƠNG ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *