Home / KINH - LUẬN / Kinh Diệu Pháp Liên Hoa / QUYỂN HAI / QUYỂN THỨ HAI – PHẨM TÍN GIẢI THỨ BỐN DIỆU PHÁP LIÊN HOA

QUYỂN THỨ HAI – PHẨM TÍN GIẢI THỨ BỐN DIỆU PHÁP LIÊN HOA

Đức Thế Tôn dùng sức phương tiện nói bày trí huệ của Như Lai. Chùng con theo Phật đặng giá Niết-bàn một ngày, cho là đặng nhiều rồi, đốỉ với pháp Đại thừa này không có chí cầu. Chúng con lại nhơn trí huệ của Phật, vì các vị Bồ-tát mà chỉ bày diễn nói, nhưng chính tự mình lạỉ không có chí muốn nơi pháp đó.
Vì sao? Đức Phật biết chúng con ưa nơi pháp Tỉểu thừa, nên dùng sức phương tiện thuận theo chúng con mà nói pháp, chúng con không tự biết thiệt là Phật tử. Ngày nay chúng con mới biết Đức Thế Tôn ở nơi trí huệ của Phật không có lẫn tiếc.
Vì sao? Chúng con từ xưa đến nay thiệt là Phật tử mà chỉ ưa nơi pháp Tiểu thừa, nếu chúng con có tâm ham Đại thừa, thời Phật vì chúng con mà nói pháp Đại thừa. Ở trong kinh này chỉ nói pháp Nhứt thừa. Lúc xưa Đức Phật ở trước Bồ-tát chê trách Thanh văn ham pháp Tiểu thừa.
Nhưng Đức Phật thiệt dùng Đại thừa để giáo hóa, vì thế nên chứng con nói vốn không có lòng mong cầu mà nay báu lớn của đấng Pháp vương tự nhiên đến, như chỗ nên đặng của Phật tử đều đã đặng đó.
Bấy giờ Ngài Ma-ha Ca Diếp muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:
10 – Chúng con ngày hôm nay
Nghe âm giáo của Phật
Lòng hớn hờ mừng rỡ
Đặng pháp chưa từng có.
Phật nóỉ hàng Thanh văn
Sẽ đặng thành quả Phật
Đống châu báu Vô thượng
Chẳng cầu tự nhiên đặng.
Ví như gã đồng tử
Thơ bé không hiểu biết
Bỏ cha trốn chạy đi
Đến cõi nước xa khác
Nổi trôi khắp nước ngoài
Hơn năm mươi năm dàỉ
Cha gã lòng buồn nhớ
Kiếm tìm khắp bốn phương
Kiếm tìm đó đã mỏi
Liền ở lại một thành
Xây dựng nên nhà cửa
Năm món dục tự vui.
Nhà ông giàu có lớn
Nhiều những kho vàng, bạc
Xa cừ, ngọc mã não
Chơn châu, ngọc lưu ly
Voi ngựa cùng trâu dê
Kiệu, cáng đủ xe cộ
Ruộng đất và tôi tớ
Nhơn dân rất đông nhiều
Xuất nhập thâu lời lãỉ
Bèn khắp đến nước khác,
Khách thương, người buôn bán
Không xứ nào không có,
Nghìn muôn ức chúng hội
Vây quanh cung kính ông,
Thường được bậc vua chúa
Mến yêu, nhớ tưởng đến,
Gác quan, hạng hào tộc
Đều cũng đồng tôn trọng.
Vi có các sự duyên
Người tới lui rắt đông,
Giàu mạnh như thế đó
Có thế lực rất lớn,
Mà tuổi đã già nua
Lại càng buồn như con,
Ngày đêm luống suy nghĩ
Giờ chết toan sắp đến
Con thơ dại bỏ ta
Hơn năm mươi năm tròn.
Các của vật, kho tàng
Sẽ phải làm thế nào?
11 – Bấy giờ gã cùng tử
Đi tim cầu ăn mặc
Ấp này đến ấp khác
Nước này sang nước nọ,
Hoặc có khi đặng của
Hoặc có khi không đặng,
Đói thiếu, hình gầy gò
Thân thể sanh ghẻ lác.
Lần tựa đi trải qua
Đến thành cha gã ở
Xoay vần làm thuê mướn
Bèn đến trước nhà cha.
Lúc ấy, ông trưởng giả
Đang ở trong nhà ông
Giăng màn châu báu lớn
Ngồi tòa sư tử cao
Hàng quyến thuộc vây quanh
Đông người đứng hầu hạ,
Hoặc có người tính toán
Vàng, bạc, cùng vật báu
Của cải ra hoặc vào
Biên chép ghi giấy tờ.
Gã cùng tử thấy cha
Quá mạnh giàu tôn nghiêm
Cho là vị quốc vương
Hoặc là đồng bậc Vua,
Kinh sợ, tự trách thầm
Tại sao lại đến đây?
Lại thầm tự nghĩ rằng:
Nếu ta đứng đây lâu

About namcuulong

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *