Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 4 / PUCL QUYỂN 46 – CHƯƠNG SUY NGHĨ THẬN TRỌNG

PUCL QUYỂN 46 – CHƯƠNG SUY NGHĨ THẬN TRỌNG

– Khi tôi và ông ta ở kinh đô, cùng nhận chức tại Hành Dương, chưa từng làm ngự sử.
Quỉ nói:
– Đào công nay đang ở phúc địa, làm ngự sử trên cõi trời. Kẻ nhiều lần đến quấy rối anh chính là Thẩm công. Ngôi quan phủ này vốn là nhà của Thẩm công, hôm Thẩm công về thăm nhà bảo người ném đá. Vì hận anh xua đuổi thái quá, lại chửi mắng, rồi sai nhũ mẫu vô lễ với Thẩm công, sau đó anh còn mời Tế tửu dâng sớ trình bày tội trạng lên đến Thiên tào. Bây giờ Thẩm công đang ở trên trời nói anh là đệ tử thụ Tam qui của Phật, sao không theo lời Phật dạy cầu phúc, lại mời Tế tửu dâng sớ. Từ nay xin anh nên chuyên tâm tuân phụng Phật pháp, không nên chống đối với ác quỉ, sẽ khó khăn cho mình”.
Tỉ Chi nghe thế, bèn thỉnh chư ni tụng kinh, thụ trai xong. Trải qua một đêm, lại nghe bên ngoài, ngự sử báo rằng: “Hồ thừa bị Thẩm công tố cáo. Nếu đúng như lời tố ấy, thì anh thật quá đáng. Nếu chí thành qui y Phật, đọc tụng kinh điển, nghiêm trì giới luật, thì quần tà sẽ tiêu trừ. Nghĩ đến tình thân ngày trước, nên tôi đến đây báo cho anh biết!”.
44.6.7. Đời Tống, Trương Ất: Trong khoảng niên hiệu Thái Thỉ (465-472), một hôm anh ta bị người đánh đập, vết thương làm đau đớn mãi không hết. Có người bảo đốt xương người chết tán thành bột rồi thoa vào vết thương. Anh ta nghe lời, mướn một đứa bé cùng phòng lên sườn núi tìm đem về một chiếc đầu lâu, rồi làm đúng theo lời người đã chỉ dẫn. Đêm hôm ấy, anh ta đặt một lò than cháy đỏ trong phòng, và sai đứa bé này giữ lửa. Bỗng nhiên trong khoảng không có một vật hiện ra đè đầu đứa bé vào lò và mắng: “Vì sao ngươi đốt đầu ta! Bây giờ ta thưởng cho ngươi lò lửa này !”.
Đứa bé la lớn: “Trương Ất đốt chứ không phải tôi”. Có tiếng bảo: “Nếu ngươi không lấy đầu ta giao cho Trương Ât, thì Trương Ất lấy gì để đốt!”, cứ tiếp tục đè đầu đứa bé hồi lâu, cho đến lúc tóc cháy hết phỏng cả da thịt rồi mới bỏ đi. Trương Ẩt thấy thế, vô cùng hoảng sợ, chôn phần xương đầu còn lại về nơi cũ, rồi dâng cúng rượu thịt, bấy giờ mới hết hiện những điều kì dị.
44.6.8. Đời Tống, Lí Di ở Tương thành: Lí Di tự là Cảnh Chân, cha của ông không tin yêu quái. Nơi ấy có một ngôi nhà, xưa nay nổi tiếng là đại hung, không ai ở được, nếu ai đến ở thì chết. Cha ông bèn mua ngôi nhà này, trải qua nhiều năm mà gia đình vẫn an lành, con cháu đầy đàn, mỗi năm thu hoạch hai nghìn thạch lúa. Sau đó ông được thăng quan, lúc sắp dời nhà, cha ông mời thân thích nội ngoại đến, sau khi bày biện rượu thịt, ông nói với mọi người: “Trên đời này có việc cát hung chăng? Ngôi nhà này có tiếng là hung hiểm, nhưng tôi đến ở nơi đây đã nhiều năm mà vẫn bình yên, lại còn được thăng quan. Quỉ ở đâu? Từ nay về sau đây sẽ là ngôi nhà phúc lộc. Người sống ở đời, lòng nên ngay thẳng thì không có gì phải sợ!”. Cha ông vừa nói xong, bỗng đâu từ trong vách xuất hiện một vật lớn như bó chiếu, cao năm thước, màu trắng. Cha ông rút đao chém ngay giữa, thì biến thành hai người, lại chém ngang hai người này, thì hóa thành bốn người. Bốn người này đoạt lấy đao chém chết cha ông, sau đó chém chết hết con cháu ông và những người mang họ Lí, người khác họ thì không sao. Bấy giờ Lí Di còn đang tuổi ẵm bồng, biết có việc chẳng lành, nhũ mẫu bế ông lén thoát ra cửa sau, chạy đến trốn tại một gia đình khác. Do đó chỉ mình ông còn sống sót. về sau ông làm quan đến chức Thái thú, trấn nhậm Tương Đông.
44.6.9. Chu Tuyên đế: Tuyên đế Vũ Ván Uân, lúc còn là thải tử, ông được Vũ đế giáo huấn rất nghiêm, lại sai Thành Thận giám sát chặt chẽ. Nếu thải tử có lỗi mà che giấu, không tâu thì chém đầu. Thế là Thận thường tâu Vũ đế những việc trái phạm của thái từ. Mỗi lần như thế, thái tử đều bị Vũ đế đánh đập, tính ra hơn trăm lần. Đến lúc kế vị, ông nhìn vết sẹo trên đùi, mới hỏi đến Thành Thận, có người tâu Thành Thận hiện làm quận thú, ông bèn triệu về và xử tội chết Thành Thận phẫn uất tâu: “Đây là cha của ngươi làm. chứ Thành Thận có tội gì, mà định ta tội bội nghịch. Sau khi chết, nếu có biết thì ta sẽ không tha cho ngươi!”.
Bấy giờ vua cấm những người trong cung gặp mặt nhau, không được tự tiện nói năng cười đùa. Nhà vua còn sai giảm quan ghi chép nhừng người vi phạm. Bây giờ có một thị nữ cùa Tả hoàng hậu ngáp dài, trườn hông và chảy nước mắt Giảm quan cho là có suy nghĩ khác, nên bắt cô này đến trước vua tra khảo, rồi đánh vào đầu thị nữ một gậy, bỗng nhiên đầu vua cũng đau, đánh vào cổ cô một cái thì cổ vua cũng đau. Tuyên đế nổi giận nói: “Đây là oan gia của trẫm!”. Liền sai người đánh gãy ngang hông thị nữ, thị nữ chết ngay, tức thời lưng của Tuyên đế cũng đau. Đêm ấy đế đến Nam cung, bệnh dần dần nặng thêm; đến sáng lưng đau, không thể cưỡi ngựa, mà phải lên xe trở về. Trên đất, nơi giết thị nữ có một vết đen, giống như hình người, mọi người cho là máu, nên tẩy rửa, chà xát nhiều lần mà vẫn không hết. Sau đó đào bỏ đất ấy, đổ vào đất mới, nhưng qua một đêm, vết đen giống hình người hiện ra như cũ. Bảy tám ngày sau, Tuyên đế bị ung nhọt lở loét khắp thân mà băng. Lúc đầu, khi vừa đặt thi thể của vua xuống giường thì chân giường đều gấp cong, không thể bẻ thẳng được, chỉ có chân chiếc giường của cô thị nữ đã chết là thẳng, bèn dùng đặt thi hài vua. Đó là ý của quỉ thần vậy. Tính ra từ ngày Thành Thận chết đến ngày vua băng chỉ có hai mươi ngày.
44.6.10. Đời Tề, Thích Tuệ Dự: Sư người Hoàng Long, đến kinh đô trụ chùa Linh Căn. Thuở nhỏ sư rất hiếu học, đi khắp nơi hỏi đạo, giỏi đàm luận, phong thái ung dung. Mỗi lần nghe việc thế sự khen chê, sư liền bịt tai bỏ đi, có lúc lại dùng lời lẽ phản đối để ngăn dứt tranh luận. Sư chuyên tụng kinh Pháp hoa, Niết-bàn, Thập địa, tu tập thiền định, tinh thông ngũ môn.
Có lần, sư mộng thấy ba người áo mão sạch đẹp chỉnh tề, cầm lọng hoa, đến gõ cửa. Sư hỏi:
– Các ông tìm ai?
Họ đáp:
– Pháp sư sắp thị tịch, chúng tôi đến đây cung đón ngài.
Sư nói:
– Còn chút việc chưa xong, có thể kéo dài thêm một năm nữa được không?
Họ đáp:
– Thưa được!
Đúng một năm sau, vào niên hiệu Vĩnh Minh thứ bảy (489), sư thị tịch, thọ năm mươi bảy tuổi.
44.6.11. Đời Đường, Cao Pháp Nhãn ở Trường An: Ông là cháu năm đời của quan Bộc xạ Cao Dĩnh đời Tùy. Vào ngày hai mươi lăm tháng giêng niên hiệu Long Sóc thứ ba (663), ông đến Trung Đài dự tuyển, đến Ngọ thì trở về. Nhà ông ngụ tại phía đông chùa Hóa Độ, góc đông nam phường Nghĩa Ninh, mặt nhà hướng ra phố lớn. Bây giờ ông muốn theo cổng Thuận Nghĩa phía tây để xuất thành về nhà. Trong thành ông đã thấy hai kị mã theo sau, ra khỏi thành thì hai người này đuổi theo sát, ông bèn chạy về hướng bắc vào chùa Phổ Quang. Một trong hai kị mã nói:
– Ngươi chạy nhanh đến chặn cổng chùa, chớ để người này vào chùa!
Ngươi kia sợ bắt không được, nên phi ngựa nhanh đến chặn cổng. Ông sợ không vào chùa được, nên chạy về hướng tây đến phường Kim Thành. Lại phía tây của đường Nam môn có chùa Hội Xương, lại thấy bốn người cưỡi ngựa nói với hai kị mã kia:
– Mau chặn cổng chùa Hội Xương!
Hai người này theo lời phi nhanh đến chặn cổng chùa. Bấy giờ ông vô cùng hoảng sợ, hỏi hai kị mã:
– Các ông là ai mà dám bắt ép tôi?
– Vua sai tôi đến bắt ngươi!
Ông hỏi:
– Vua nào sai bắt?
– Vua Diêm-la sai bắt! Hai người ấy đáp
Ông nghe vậy biết là quỉ, nên kháng cự. Quỉ tức giận hét:
– Mau cắt tóc của hắn đi!
Quỉ khác liền vung đao hớt phăng hai búi tóc dính cả da thịt rớt xuống đất. Ông chạy khu phố tây thì mê man, ngã ngựa, nằm chết giấc trên đất. Vì đây là con đường chính của khu phố tây, nên trong chớp mắt cả nghìn người kéo đến xem. Quan tuần thành là Quả Nghị nổi giận, hỏi lính tuần về việc dân chúng tụ tập đông đảo, người này liền thuật lại sự việc đã thấy. Vị này chần chừ một lát rồi nói cho mọi người biết nhà của họ Cao ở đầu phố tây. Thế là lính tuần báo cho thân thuộc đến đưa ông về. Sáng hôm sau, ông tỉnh lại nói với người nhà:
– Tôi vào địa ngục thấy Diêm-la thăng tòa cao giận trách rằng: “Tại sao ngươi đến phòng của sư Minh Tạng dùng trái cây của tăng thường trụ? Nay ngươi phải nuốt bốn trăm viên sắt nóng trong bốn năm. Một ngày ở nhân gian bằng một năm ở địa ngục, vậy bốn ngày là xong. Bắt đầu từ ngày hai mươi sáu đến ngày hai mươi chín tháng giêng mỗi ngày nuốt một trăm viên”.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 52 – CHƯƠNG QUYẾN THUỘC, SO SÁNH, HƠN KÉM

QUYỂN 52 Quyển này gồm hai chương: Quyến thuộc, So sánh hơn kém. 56. CHƯƠNG ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *