Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 4 / PUCL QUYỂN 46 – CHƯƠNG SUY NGHĨ THẬN TRỌNG

PUCL QUYỂN 46 – CHƯƠNG SUY NGHĨ THẬN TRỌNG

nghiệp duyên ấy, nên tôi bị đọa vào địa ngục trải qua vô số kiếp, hoặc bị thiêu đốt trong lửa dữ, hoặc uống nước đồng sôi, hoặc nuốt hòn sắt nóng… Ra khỏi địa ngục, tôi đọa làm súc sinh; bỏ thân súc sinh, lại sinh vào loài ngạ quỷ, chịu nhiều thống khổ như thế. Nhưng vì nghiệp ác chưa hết, nên tôi phải sinh trong loài rồng này, thường bị khổ đau.
Đức Phật dạy:
– Những nghiệp ác này không khác gì trộm vật của Phật… Tội này bằng nửa tội nghịch. Nay ngươi nên suốt đời quy y Tam bảo, dốc lòng tu thiện. Nhờ công đức này, trong Hiền kiếp, các ngươi sẽ găp vị Phật cuối cùng hiệu là Lâu-chí. Vào thời Đức Phật ấy, tội lỗi của các ngươi sẽ được dứt trừ.
Sau khi nghe Phật dạy, tất cả rồng đều chí thành, nguyện suốt đời thụ trì Tam quy.
Bấy giờ, trong số ấy, có vợ của con rồng mù, miệng bị lở loét, đầy dẫy giòi bọ, hôi thối giống như phân tiểu, những thứ dơ uế tiết ra từ căn môn của người nữ, thật là khó gần gũi. Khi nó ăn uống, thì máu mủ chảy ra, toàn thân thường bị ruồi muỗi, các loài trùng độc cắn rỉa, ăn thịt. Thân thể hôi thối, chẳng ai dám nhìn.
Lúc ấy, với lòng đại bi, Đức Phật nhìn thấy vợ của rồng mù khốn khổ như thế, bèn hỏi:
– Vì sao ngươi phải mang lấy thân xấu xa như vậy, trong quá khứ đã từng làm nghiệp gì?
Rồng vợ đáp:
– Bạch đức Thế Tôn, thân của con đây phải chịu các thứ khổ bức bách, không giây phút nào dừng, dẫu muốn nói cũng không thể nói hết. Con nhớ lại, vào thời quá khứ cách đây ba mươi sáu ức kiếp, trong trăm nghìn năm, con sinh vào loài rồng chịu khổ như thế, suốt cả ngày đêm. Lại trong chín mươi mốt kiếp xa xưa, vào thời Phật Tì-bà-thi, con từng làm tì-kheo ni trong Phật pháp, thường nghĩ đến việc dâm dục hơn cả người say. Tuy đã xuất gia, nhưng con không thực hành đúng pháp, trong chốn già-lam trái phạm giới luật, nên thường bị thiêu nướng trong ba đường ác.
Trình bày xong, rồng bạch Phật:
– Xin Ngài cứu con!
Nghe xong, Đức Phật liền thuyết thật ngữ rồi lấy một ít nước đổ vào miệng rồng. Khi ấy lửa và giòi bọ, máu mủ đều tan biến. Miệng được sạch sẽ, rồng lại thưa:
– Đại Thánh Như Lai! Con nhớ thuở quá khứ, thời Phật Ca-diếp, con từng làm người cư sĩ. Một hôm, con đang cày ruộng, có vị tì-kheo đến xin con năm mươi đồng tiền. Khi ấy, con trả lời:
– Đợi khi lúa chín, tôi sẽ cúng cho ngài.
Vị tì-kheo nói:
– Nếu không thể cho năm mươi đồng thì cho xin mười đồng cũng được.
Lúc đó, con tức giận, nói với vị tì-kheo:
– Dù chỉ mười tiền, tôi cũng không cho.
Nghe con nói thế, vị tì-kheo buồn khổ, ra về.
Lại một lần khác, con vào vườn cây của chùa
trộm lấy mười quả xoài là vật của hiện tiền tăng, rồi ăn một mình. Do nghiệp ác này, nên con chịu khổ trong chốn địa ngục. Nghiệp ác ấy chưa hết, con phải sinh làm rồng đói ở nơi đầm vắng, thường bị các loài côn trùng cắn rỉa, ăn thịt, máu mủ chảy khắp, đói khát khổ não. Còn vị tì-kheo kia do nghiệp ác của tâm sân giận, nên chết đọa làm con rồng độc nhỏ sống trong nách con để hút máu, hơi nóng xông khắp thân, không thể chịu được. Thế nên, thân con nóng bức, máu mủ đầm đìa.
Rồng lại bạch Phật:
– Xin Ngài từ bi thương xót cứu con, để con mau được thoát khỏi rồng độc oan gia này!
Bấy gỉờ, Đức Phật dùng tay vốc nước, nói lời thành thật:
– Thuở xưa, gặp thời đói khát, Ta phát nguyện làm một con vật có thân to lớn, dài rộng vô lượng, rồi dùng năng lực thần thông ở giữa hư không xướng lên rằng: ‘Trong đầm vắng kia, có một con vật to lớn, tên là Bất Sân, các người nên đến lấy thịt của nó vê làm thức ăn cho khỏi đói’. Loài người và phi nhân v.v… nghe lời này, tất cả đều tranh nhau đến ăn thịt nó.
Nghe Phật nói lời này, con rồng nhỏ ở dưới nách rồng kia liền chui ra, cả hai cùng bạch Phật:
– Bạch Đức Thế Tôn! Đến khi nào chúng con mới hết kiếp rồng, dứt sạch tội báo?
Đức Phật bảo:
– Nghiệp này rất nặng, sẽ bị đọa địa ngục ngũ vô gián. Vì sao? Nếu có vật của tứ phương tăng, hoặc vật của hiện tiền tăng, vật do đàn việt có niềm tin sâu dày dâng cúng, như hoa quả, vườn cây, đồ ăn, thức uống, giường chiếu, tọa cụ, thuốc thang… mà mình tự tiện tiêu xài riêng, hoặc mang ra ngoài cho cư sĩ, bạn bè quen biết, tội này rất nặng, phải chịu quả báo nơi địa ngục A-tỳ. Vì thế, các ngươi nên thụ trì Tam quy. Sau khi quy y Tam bảo, các ngươi mới có thể sống trong dòng nước mát. Ba lần xưng, ba lần thụ như thế, các ngươi sẽ được an ổn sống trong dòng nước ấy”.
Bấy giờ, Đức Phật liền nói kệ cho các con rồng nghe:
Thà dùng dao bén tự xẻ thân,
Phân ra từng mảnh thịt xương gân
Chứ vật của người dâng tăng chúng
Cư sĩ thế tục chẳng có phần.
Thà nuốt sắt nóng cháy phừng phừng,
Khiến cho miệng lưỡi lửa đỏ hừng
Chứ thức uống ăn phần tăng chúng,
Cư sĩ không nên lén tự dùng.
***
Sống tại gia đình, đời cư sĩ,
Thà bốc lửa lớn như Tu-di,
Bỏ vào trong miệng mà nuốt lấy,
Chứ không dùng vật của tăng ni.
***
Thà dùng dao bén xẻ thân mình,
Tự ăn da thịt cũng chẳng kinh,
Chứ không dám là một cư sĩ,
Mà nhận đồ dùng của chúng tăng.
***
Thà tự gieo mình vào lửa hồng,
Đang cháy phừng phực khắp căn phòng,
Chứ không dám là một cư sĩ
Mà lại ngồi nằm giường chúng tăng.
***
Thà dùng chày sắt nung lừa đỏ,
Đưa tay cầm lấy chảy thành tro,
Chứ không dàm là một cư sĩ,
Mà lại lén dùng vật của tăng.
***
Thà dùng chày nặng với đao tinh,
Tự lóc, giã thịt của thân mình
Chứ không dám khởi lòng sân hận
Với bậc xuất gia cầu Vô sinh.
***

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 52 – CHƯƠNG QUYẾN THUỘC, SO SÁNH, HƠN KÉM

QUYỂN 52 Quyển này gồm hai chương: Quyến thuộc, So sánh hơn kém. 56. CHƯƠNG ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *