– Không bao lâu đại vương sẽ băng, nếu đưa số bảo vật này đến chùa thì quốc khố trống rỗng, mà theo phép nước thì tài bảo là quan trọng nhất, thái tử nên ngăn, không để đại vương sử dụng.
Nhà vua tự biết, bây giờ không thể lấy được số tài bảo này, bèn gửi chiếc bát vàng mà vua vừa dùng đến chùa. Hôm sau thái tử lại sai đổi bát bạc, vua dùng xong cũng gửi đến chùa. Thái tử lại đổi bát đồng, vua dùng xong cũng gửi đến chùa. Thái tử lại đổi bát đất nung. Bấy giờ vua đang cầm nửa quả a-ma-lặc, buồn rầu rơi lệ nói với các quan: ‘Hiện nay ai là quốc chủ?’. Các quan đều trả lời: ‘Tâu đại vương! Ngài là quốc chủ’. Nghe thế vua liền nói kệ:
Các ngươi lấy lòng ta
Đâu cần phải nói dối
Nay ta là quốc vương
Mà không được tùy ý.
Nửa quà a-ma-lặc
Đang nằm trong tay ta
Đây là vật của ta
Mới gọi là tùy ý.
Ô hô! Sự giàu sang
Đáng chán, đáng xa lìa
Xưa cai trị Diêm-phù
Hôm nay nghèo bỗng đến.
Như nước sông Khắc-già
Mãi trôi không trở lại
Giàu sang cũng như thế
Đã đi, vĩnh viễn đi.
Nói kệ xong vua A-dục bảo người hầu rằng: ‘Nay nếu nhớ ân dưỡng dục của ta, thì ngươi mang nửa trái a-ma-lặc này đến chùa Kê Tước, làm theo lời ta, trước tiên ngươi đỉnh lễ nơi chân các tì-kheo rồi bạch: ‘Vua A-dục vấn an đại chúng. Con là vua A-dục thống lãnh cõi Diêm-phù-đề này. Cõi Diêm-phù-đề là của con, nhưng hôm nay con đã nghèo cùng, không còn tài vật cúng dường chúng tăng, không được tự do chi dụng tất cả tài sản nữa. Hôm nay con chỉ còn nửa quả a-ma-lặc là được tùy ý sử dụng. Đây là lần bố thí ba-la-mật cuối cùng, xin các vị từ bi xót thương thụ nhận phẩm vật này, để con được phúc cúng dường tăng’.
Người hầu nhận lời ủy thác của vua, mang nửa quả a-ma-lặc đến chùa Kê Tước, đỉnh lê vị Thượng tọa, rồi quì gối chắp tay lặp lại y lời vua A-dục đã dạy. Vị thượng tọa nghe xong nói với đại chúng: ‘Ai nghe những lời này mà không nhàm chán thế gian!’.
Sau đó vị thượng tọa bảo giã nát nửa quả a-ma-lặc thành bột, hòa vào nồi canh thạch lựu, cúng dường tất cả chúng tăng. Bây giờ tại vương cung, nhà vua hỏi vị quan đang ở bên cạnh: ‘Ai là vua cõi Diêm-phu-đề?’. Đáp: ‘Chính là đại vương!’. Vua liền ngồi dậy hướng về phương tây, chắp tay hành lễ, nghĩ đến công đức của Phật, đồng thời nói: ‘Hôm nay con xin dâng cõi Diêm-phù-đề nầy cúng dường Tam bảo, kính mong Tam bảo tùy ý thụ dụng’. Vua bảo ghi lại những lời này, niêm phong kĩ, rồi dùng xỉ ấn3 ấn vào. Làm xong việc này, vua thăng hà.
Thái tử, các quan cùng nhân dân cả nước an táng vua xong, các quan định lập thái tử kế vị. Bây giờ đại thần A-nậu-lâu-đà nói: ‘Không được lập thái tử làm vua! Bởi lúc đại vương còn tại thế, ngài có phát nguyện cúng dường đủ ức trăm nghìn lượng vàng để tạo công đức, nhưng còn thiếu bốn ức. Trước khi băng, vua đã cúng dường cõi Diêm-phù-đề lên Tam bảo để bù vào chỗ thiếu kia. Vậy cả đại địa này, hôm nay là của Tam bảo, đâu thể lập thái tử làm vua!’. Các quan nghe thế, liền chở bốn ức trăm nghìn lượng vàng đến chùa Kê Tước, rồi mới lập con của Pháp ích làm vua”.
Có bài tụng:
Đế nghiệp thật rực rỡ
Nhờ nhân lành ngày xưa
Bảy báu tự nhiên đến
Nghìn người con uy nghiêm
Dùng thập thiện cai trị
Bốn châu đồng về nương
Không nghĩ thì chẳng hợp
Hữu ý thì tự thành.
Nắm phép tắc thế gian
Dưỡng mạng loài trùng kiến
Tuổi thọ dài tám vạn
Ba hai tướng uy nghiêm
Quỉ thần luôn bảo vệ
Chằng nói mà người tuân
Vui thay! Thật vĩ đại.
Tags bảy báu luân vương
Check Also
PUCL QUYỂN 52 – CHƯƠNG QUYẾN THUỘC, SO SÁNH, HƠN KÉM
QUYỂN 52 Quyển này gồm hai chương: Quyến thuộc, So sánh hơn kém. 56. CHƯƠNG ...