Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 4 / PUCL QUYỂN 43 – CHƯƠNG LUÂN VƯƠNG

PUCL QUYỂN 43 – CHƯƠNG LUÂN VƯƠNG

– Vào đời quá khứ vô lượng vô biên a-tăng-kì kiếp không thể nghĩ bàn, ở cõi Diêm-phù-đề có vua Cù-tát-li cai trị tám vạn bốn nghìn nước nhỏ; vua có hai vạn phu nhân và cung nữ, một vạn đại thần. Một hôm, chợt trên đỉnh đầu vua hình thành một bào thai, hình dáng như tổ kén, sạch sẽ trong suốt, cũng không gây đau đớn. Theo thời gian, nó lớn dần như trái bầu, mổ ra thì được một bé trai khồi ngô tuấn tú. Sau đó vua băng, Đỉnh Sinh kế thừa ngôi vị, có đầy đủ bảy báu, y phục, thức ăn, thức uống tự nhiên hiện đến, âm nhạc không trỗi mà tự kêu.
Vua Đỉnh Sinh hưởng thụ năm dục ở cõi Diêm-phù-đề suốt tám vạn bốn nghìn năm. Một hôm, có dạ-xoa hiện lên trước cung điện, nói lớn:
– Ở phương đông có nước Phất-bà-đề rất giàu có, an vui sung sướng không đâu sánh bàng. Đại vương nên đến đó thụ hưởng năm dục.
Vua liền đồng ý, khi sắp đi, bánh xe vàng liền vọt lên hư không dẫn đường, vua quần thần và bảy báu theo sau. Vua đến nước đó, các vua nước nhỏ đều lễ bái chúc mừng. Vua ở nước này, tha hồ hưởng thụ năm dục, trải qua tám ức năm.
Dạ-xoa lại hiện lên nói:
– Ở phương tây có nước Cù-da-ni cũng rất vui sướng. Đại vương hãy đến nước đó.
Nhà vua đồng ý, đến nước đó thụ hưởng dục lạc trải qua mười bốn ức năm.
Dạ-xoa lại hiện lên bảo:
– Ở phương bắc có nước tên uất-đan-việt nhân dân rất đông đúc, sống an vui hạnh phúc. Đại vương hãy đến nước đó.
Vua lại đến nước này thụ hưởng năm dục, trải qua mười tám ức năm.
Dạ-xoa lại hiện lên bảo:
– Cõi trời Tứ Thiên Vương có nhiều niềm vui không kể xiết. Đại vương hãy đến cõi đó.
Vua, quần thần cùng bốn binh chủng nương hư không mà lên. Trời Tứ Thiên Vương từ xa nhìn thấy, trong lòng rất lo sợ, vội tập hợp quân đội, ra ngoài chống cự, cuối cùng đánh không lại đành lui binh. Vua Đỉnh Sinh tha hồ hưởng thụ trải qua mười ức năm. Một hôm, vua nghĩ: “Ta muốn lên cõi trời Đao-lợi”. Thế là vua cùng với quần thần bay vọt lên hư không. Khi ấy, có năm trăm vị tiên ở lưng chừng núi Tu-di bị voi, ngựa của vua tiểu tiện xuống làm nhơ uế thân họ. Các vị tiên hỏi:
– Tại sao có chuyện này?
Trong đó có một vị trí tuệ bảo với mọi người:
– Tôi nghe vua Đỉnh Sinh muốn lên cõi trời Đao-lợi, nhất định là voi, ngựa của vua thải ra chất nhơ uế này!
Các vị tiên tức giận cùng nhau hợp lại đọc thần chú, làm cho vua Đỉnh Sinh và binh chúng không di chuyển được. Vua biết rõ nguyên nhân, liền nguyện: “Nếu tôi có phúc thì các vị tiên này đều theo hầu tôi”. Tức thời năm trăm vị tiên đều đến bên vua, kẻ đỡ bánh xe, người cầm cương ngựa cùng lên đến cõi trời. Từ xa vua thấy thành Khoái Kiến màu trắng, cao lớn, nguy nga lộng lẫy. Thành Khoái Kiến này có một nghìn hai trăm cửa; chư thiên sợ hãi đóng chặt, kéo ba lớp sắt. Binh chủng của vua xông thẳng đến, vua thổi ốc bán cung, tức thời một nghìn hai trăm cửa cùng mở. Đế Thích ra đón và thỉnh vua vào cung, chia tòa cùng ngồi. Đế Thích và vua Đỉnh Sinh tướng mạo giống nhau, không thể phân biệt được, đến khi thấy chớp mắt nhanh chậm mới biết khác nhau. Vua ở cõi trời này, hưởng thụ năm dục đủ ba mươi sáu đời. Một hôm Đỉnh Sinh nghĩ: “Sức của ta vô địch không ai sánh bằng, chi bằng ta giết Đế Thích, một mình làm bá chủ”. Vua vừa khởi tâm ác, liền bị đọa lạc, đang ngồi trên cung điện, bỗng nhiên thân thể suy kiệt, sắp chết. Mọi người đến hỏí:
– Nếu người đời sau hỏi vua Đỉnh Sinh vì sao băng thì trả lời thế nào?
– Nếu có người hỏi thì hãy trả lời: ‘Vua Đính Sinh cai trị bốn châu thiên hạ, hưởng thụ năm dục ba mươi ức năm, mưa báu bảy ngày và ở hai cõi trời. Như vậy mà vẫn không biết đủ, cho nên bị đọa lạc’._Vua đáp.
A-nan thưa:
– Bạch Thế Tôn! Vua Đỉnh Sinh đời trước trồng nhân lành gì mà được phúc báo lớn vô cùng như vậy?
– Này A-nan! Vào đời quá khứ không thể tính kể, có Đức Phật Phất-sa ra đời. Ngài cùng chúng đệ tử đi giáo hóa khắp nhân gian. Khi ấy, có con trai của bà-la-môn sắp cưới vợ, chuẩn bị một ít hạt đậu dùng để rải trên vợ theo phong tục đời xưa. Trên đường đi, anh ta gặp Đức Phật, lòng cảm thây vô cùng hoan hỉ, liền tung các hạt đậu lên trên Đực Phật; bốn hạt rơi vào bát, một hạt rơi vào đỉnh đầu. Nhờ nhân duyên này mà được phúc vô lượng; bốn hạt rơi trong bát là làm vua cai trị bốn châu thiên hạ, một hạt trên đỉnh đầu là hưởng thụ dục lạc ở hai cõi trời.
Kinh Đỉnh Sinh cố sự ghi: “Vua Đỉnh Sinh vừa có ý niệm ấy, liền từ tòa ngồi của Thích-đề-hoàn-nhân cùng với bốn binh rơi xuống cõi Diêm-phù, mất hết thân túc, toàn thân đau đớn như người sắp chết, bảy báu cũng đều không còn.
Đỉnh Sinh vương ngày trước, nay chính là Ta. Ngày ấy, nơi năm dục ta không biết nhàm chán, còn đắm nhiễm dục lạc, gom góp cất chứa không biết đủ. Nếu nói đủ thì đạt đến đạo hiền thánh mới gọi là đủ. Bấy giờ Thế Tôn nói kệ:
Chẳng vì nghiệp tiền tài
Biết năm dục đáng chán
Vui ít, khổ đau nhiều
Người trí không tham đắm
Dẫu sống trong năm dục
Không bao giờ dính mắc
Hết ái sẽ được vui
Đó là đệ tử Phật.
Tham dục, đắm lợi dưỡng
Mạng chung rơi địa ngục
Vốn muốn giúp sống an
Chết bị khổ bức ép
Các pháp đều vồ thường
Có sinh ắt hủy hoại
Sinh rồi cũng phải chết
Tịch diệt, rốt ráo vui.
Tôn giả A-nan nghe Đức Phật dạy, lòng vô cùng vui vẻ, cung kính hành trì.
Kinh Khởi thế ghi: “Chuyển luân thánh vương mạng chung, nhất định sinh cõi trời, cùng chỗ với trời Ba Mươi Ba, bảy ngày sau, bảy báu cũng ẩn hết”.
40.5. VUA A-DỤC
Kinh Tạp A-hàm ghi: “Sáng sớm, đức Thế Tôn đắp y, ôm bát cùng các tì-kheo vào thành Xá-vệ khất thực. Ánh sáng từ thân Thế Tôn rực rỡ như nghìn mặt trời, soi chiếu khắp nơi. Ngài và thánh chúng theo thứ tự vào thành. Bấy giờ có hai bé trai, một tên là Xà-na thuộc dòng họ cao quí, hai là Tì-xà-na thuộc dòng tộc thấp kém đang đùa giỡn trên cát. Từ xa thấy Thế Tôn đầy đủ ba hai quí, Xà-na nghĩ: ‘Ta nên cúng dường gạo rang cho Thế Tôn!’. Nghĩ xong, Xà-na lấy một nắm cát đặt vào bát của Phật.Tì-xa-na thấy vậy cũng chắp tay tùy hỉ đồng thời phát nguyện: ‘Nhờ công đức lành cúng dường này, khiến đời sau con được làm Tán Cái vương cai quản một thiên hạ và cũng được tiếp tục cúng dường Phật cho đến lúc thành Vô thượng chính giác’.
Lúc ấy Thế Tôn mỉm cười. A-nan thấy vậy liền chắp tay bạch Đức Phật: ‘Không phải vô cớ mà Thế Tôn mỉm cười!’. Thế Tôn liền bảo A-nan: ‘Thật có nhân duyên ta mới mỉm cười. Ông nên biết, một trăm năm sau khi Ta diệt độ, đứa bé này sẽ ra đời ở Ba-liên-phất, họ Khổng Tước, tên là A-dục, làm Chuyển luân vương thống lãnh một phương. Vua này dùng chính pháp cai trị nhân dân, lại xây tám vạn bốn nghìn ngôi tháp Pháp vương khắp nơi để tôn trí xá-lợi của Ta, giúp cho vô lượng chúng sinh được an lạc’. Thế Tôn thuyết kệ:
Sau khi Ta diệt độ
Bé này họ Khổng Tước
Tên A-dục làm vua
Thí như Đỉnh Sinh vương
Làm vua cõi Diêm-phù

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 52 – CHƯƠNG QUYẾN THUỘC, SO SÁNH, HƠN KÉM

QUYỂN 52 Quyển này gồm hai chương: Quyến thuộc, So sánh hơn kém. 56. CHƯƠNG ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *