vào làm cho mọi người mê muội, chướng ngại thiện pháp. Nếu người nào tham đắm âm thanh, lời nói, văn từ hoa mỹ, hoặc ưa thích kinh sách ngoại đạo thi ác ma mê hoặc khiến cho họ có cảm giác an ổn. Lại như những người mù bỏ tài sản của mình, muốn đến pháp hội nhận bố thí, nhưng bị rơi xuống hố sâu. Những đệ tử của ta cũng vậy, bỏ y phục thô sơ, ăn uống đạm bạc, chạy đến pháp hội đại thí, mong cầu được phẩm vật cúng dường tốt đẹp, vì lợi dưỡng thế gian mà đánh mất đại trí tuệ, nên bị rơi vào hố sâu địa ngục A-tỳ.
Kinh Phật tạng ghi:
– Người bất tịnh thuyết pháp thì phạm rất nhiều tội, cũng gọi là ác tri thức của chúng sinh, là kẻ phỉ báng chư Phật quá khứ, hiện tại và vị lai. Người bất tịnh nói pháp thì phạm tội nhiều hơn kẻ giết hại chúng sinh trong ba nghìn đại thiên thế giới. Tại sao? Vì người này phá hoại quả vị Vô thượng chính đẳng chính giác của chư Phật, là kẻ trợ giúp ma sự, khiến cho chúng sinh trăm nghìn đời phải chịu các phiền não. Họ chỉ tạo thêm sự trói buộc mà không giúp mọi người giải thoát. Nên biết người này là ác trí thức của chúng sinh, là kẻ vọng ngữ, hủy báng chư Phật; vì nhân duyên này mà đọa vào đại địa ngục. Do đem các việc tà kiến dạy cho chúng sinh, nên gọi là kẻ ác, tà kiến.
Kinh này lại ghi:
– Này Xá-lợi-phất! Tì-kheo phá giới, dù chì uống một li rượu, mà giảng nói Phật pháp cho các cư sĩ, thì ông nghĩ sao? Người nhiều tham, sân, si, thích đọc kinh sách, tham đắm lợi dưỡng, làm việc bất tịnh, thì có thể tin hiểu các pháp rốt ráo không, không thật có và có thể đắc quả Sa-môn chăng?
Nếu có tì-kheo lớn tuổi đức hạnh, trí tuệ sâu xa là bậc long tượng trong hàng tì-kheo thì vị này mới có thể tin các pháp không, không thật có, vô ngã, vô nhân. Tại sao? Vì vị đó không thích chốn đông người, nói năng ồn náo, ngủ nghỉ, nhiều việc; không thích chỉ huy quân đội, làm việc cho cư sĩ; không làm sứ giả trao đổi văn thư; không hành nghề y, không học các phương thuốc, không buôn bán, không thích luận bàn ngôn ngữ thế gian, chỉ muốn nói pháp xuất thế gian.
Này Xá-lợi-phất! Nay ta nói rõ, nếu thiện tì-kheo muốn được lợi ích bản thân, thì không nên vào chốn đông người, dù chỉ một đêm, ngoại trừ các bậc a-la-hán không còn phiền não và tì-kheo bị bịnh. Tại sao? Vì lúc đó, con người nhiều tham, sân, si, nghi độc hại, thường bị nỗi lo sợ không đủ sống bức bách. Người thiện muốn được lợi ích thì nên ở nơi rừng núi hoang vắng, cho đến lúc mạng chung.
Pháp chân thật này của ta không trụ lâu dài ở thế gian. Tại sao? Vì thiện căn, phúc đức của chúng sinh đã hết và sắp đến đời ác trược.
Kinh Đai tập nguyệt tạng ghi:
– Nếu có chúng sinh chỉ dựa vào việc đọc tụng kinh điển mà mong cầu quả vị Vô thượng chính đẳng chính giác thì người đó tham đắm thế tục. Người này còn không thể điều phục phiền não nơi tự tâm, thì làm sao có thể điều phục phiền não cho người khác?
Này thiện nam! Người chấp trước việc đọc tụng kinh điển để cầu quả Bồ-đề sẽ sinh tâm đố kị, tham cầu danh lợi, tự cao, tự phụ, xem thường và hủy nhục người khác. Người này còn không thể thành tựu căn lành cõi Dục, huống gì có thể thành tựu được tất cả căn lành ở cõi sắc và cối Vô sắc.
Kinh Ma-ha-diễn đại bảo trang nghiêm ghi:
– Thí như thầy thuốc mang thuốc đi khắp nơi, mà không thể trị bịnh cho bản thân. Cũng thế, người đa văn có bệnh phiền não mà không dứt trừ, không thể tự lợi, thì chỉ vô dụng mà thôi. Thí như người chết đem theo vàng, bạc, chuỗi báu. Cũng thế, người đa văn mà phá giới, lại đắp pháp phục, thụ nhận sự cúng dường thì có ích gì?
Kinh Đại phương quảng thập luân ghi:
– Có những chúng sinh xấu xa, ngu si, ác khẩu, tự cho mình có trí tuệ, thậm chí chẳng lìa tà kiến, vì mong cầu lợi ích bản thân mà tật đố, tham đắm danh tiếng, tự nêu cao mình, xem thường người khác, không thể gìn giữ thân miệng ý luôn nghĩ việc ác mà tự xưng mình là bậc Đại thừa, cũng dạy người khác đọc tụng, ca ngợi bản thân, chê bai người khác. Dù họ ca ngợi Đại thừa mà không chịu điều phục bản thân, lại muốn dạy người khác tu hành Đại Thừa cho đến nói: “Thân người khó được”. Như vậy, người này cũng đánh mất pháp Thanh văn thừa, Bích-chi-phật thừa, thường sa vào đường ác. Họ lại không muôn gần gũi những bậc trí tuệ, mà nói: “Ta là Đại thừa cất tiếng sư tử”. Giống như lừa đội lốt sư tử, rồi cho mình là sư tử. Từ xa, người ta tưởng là sư tử thật, nhưng khi vừa phát tiếng thì xa gần đều biết chẳng phải sư tử thật. Những người trông thấy đều mắng trách: “Đây là con lừa xấu ác, chẳng phải sư tử!”.
Người hủy phạm giới cấm, gây các việc ác, dù ở bất cứ nơi nào cũng không thể thành bậc pháp khí. Người này lại nói: “Ta là Đại thừa, có thể diệt trừ đại quân phiền não, trần lao của tất cả chúng sinh, khiến họ an trụ bát chính đạo, vào thành Vô úy”. Làm sao có việc này!
Kinh Phật tạng ghi:
– Vào thời quá khứ có năm tì-kheo làm thầy của mọi người là Phổ Sự, Khổ Ngạn, Tát-hòa-đa, Tương Khứ và Bạt-nan-đà. Phổ Sự hiểu pháp chân thật, nghĩa không, vô sở đắc mà Phật đã dạy. Còn bốn tì-kheo kia đều rơi vào tà đạo, nói có ngã có nhân. Tì-kheo Phổ Sự bị bốn bộ chúng xem thường, không có thế lực, bị nhiều người ghét bỏ. Bốn ác tì-kheo thường dạy mọi người tà kiến, không cung kính nhau, trái nghịch nhau, muốn hủy diệt Phật pháp, cũng làm cho nhiều người sinh nhiều phiền não. Sau khi mạng chung, những kẻ ác này đọa vào địa ngục A-tì, nằm ngửa trên sắt nóng đỏ chín trăm vạn ức năm, nằm úp mặt xuống chín trăm vạn ức năm, nằm nghiêng bên phải, nghiêng bên trái cũng như thế; làm cho thân thể cháy tan rã. Khi hết thọ mạng nơi đây, họ lần lượt sinh vào địa ngục Chích, địa ngục Địa Chích, địa ngục Hoạt, địa ngục Hắc Thằng, thụ khổ bằng thời gian đọa trong địa ngục A-tì, rồi họ trở lại địa ngục A-tì.
Này Xá-lợi-phất! Sáu trăm bốn vạn ức người tại gia, xuất gia, người quen biết, đàn việt, thường gần gũi bốn tì-kheo này, đều cùng sống cùng chết với họ trong các địa ngục, chịu nhiều thống khổ thiêu đốt suốt một đại kiếp. Khi hỏa tai khởi lên, họ sinh qua đại địa ngục ở phương khác. Tại sao? Này Xá-lợi-phất! Vì gây nhiều tội nặng, nên họ phải chịu nhiều tội báo. Ở địa ngục phương khác, họ chịu nhiều thống khổ trong vô số trăm nghìn vạn ức na-do-tha năm. Khi thế giới này hình thành, họ sinh trở lại, do tội chưa hết, nên họ vẫn phải sinh vào đại địa ngục. Trải qua thời gian dài, họ mới sinh làm người, nhưng trong năm trăm đời bị mù. Sau đó, họ mới gặp Phật Nhất Thiết Minh, rồi xuất gia tinh tiến tu tập như cứu lửa cháy trên đầu trong mười vạn ức năm, cũng chưa đắc Thuận nhẫn, huống là đắc đạo quả.
Kinh Niết-bàn ghi: “Tì-kheo Thiện Tinh thuộc lòng mười hai thể loại kinh”.
Luận Trí độ ghi: “Đề-bà-đạt-đa xuất gia học đạo thuộc sáu vạn pháp môn”.
Tags giảng pháp nghe pháp tam bảo trụ trì
Check Also
PUCL QUYỂN 37 – CHƯƠNG KÍNH PHÁP
QUYỂN 37 Quyển này có một chương Kính tháp. 35. CHƯƠNG KÍNH THÁP 35.1. LỜI ...