Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 2 / PUCL QUYỂN 23 – CHƯƠNG TÀM QUÝ

PUCL QUYỂN 23 – CHƯƠNG TÀM QUÝ

Ngồi trên tòa, có năm việc: Một là phải chỉnh pháp y rồi mới an tọa; hai là đợi tiếng kiền chùy dứt rồi mới dùng kệ ca ngợi kinh; ba là phải tùy thuận nhân duyên mà đọc kinh; bốn là nếu có người làm mình không vừa ý thì không được sân hận; năm là nếu có người cúng dường thì phải đặt phẩm vật xuống trước mặt.
Khi hỏi kinh, có năm việc: Một là phải đúng pháp, quì dưới bàn mà hỏi; hai là không được bước lên cùng tòa mà hỏi; ba là khi pháp sư giải đáp không được chen câu hỏi vào; bốn là không được nhớ nghĩ đên việc bên ngoài; năm là khi pháp sư đáp xong phải đỉnh lễ sát đất rồi lui ra.
Luận Thập trụ Tì-bà-sa ghi:
– Khi pháp sư ngồi trên tòa Sư tử, có bốn việc: Một là khi sắp lên tòa cao, trước tiên phải cung kính lễ bái đại chúng rồi mới thăng tòa; hai là trong chúng hội nếu có người nữ thì phải quán bất tịnh; ba là đầy đủ uy nghi để đại chúng chiêm ngưỡng và hiện tướng đại nhân, khi nói pháp, vẻ mặt từ hòa tươi vui khiến mọi người tin nhận, không giảng nói kinh sách ngoại đạo, tâm không sợ hãi; bốn là có người dùng lời ác mà hỏi thì phải nhẫn nhục.
Khi ngồi trên tòa Sư tử có bốn pháp: một là khởi ý làm lợi ích chúng sinh, hai là không khởi ngã tưởngđối với chúng sinh, ba là không khởi pháp tưởng đối với văn tự, bốn là nguyện tất cả chúng sinh khi nghe pháp mình giảng, không lui sụt quả vị Vô thượng bồ-đề.
Lại có bốn pháp: một là không xem thường bản thân, hai là không xem thường người nghe, ba là không xem thường lời giảng, bốn là không vì lợi dưỡng.
Kinh Văn-thù sư-lợỉ vấn ghi:
– Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi thưa Phật: “Lúc nào bốn chúng không được gây tiếng động từ thân, miệng, cây, đá và các tiếng khác?”.
Phật đáp:
– Trong sáu thời không được gây tiếng động: khi lễ Phật, khi nghe pháp, khi chúng nhóm họp, khi khất thực, khi thụ thực, khi đại tiểu tiện.
Bồ-tát Văn-thù-sư-lợi hỏi:
-Tại sao những lúc đó không được gây tiếng động?
– Những lúc đó cỏ chư thiên đến. Tâm chư thiên luôn thanh tịnh, không nhiễm trước, vắng lặng, tùy thuận ba-la-mật, quán Phật pháp. Vì tiếng động sẽ làm tâm họ chẳng định, chẳng định nên đều bỏ đi. Chư thiên bỏ đi thì loài ác ma đến gây ra việc không lợi ích, không an ổn. Khi chúng có mặt thì gây ra nhiều tai họa, nhân dân đói khát, cướp đoạt lẫn nhau. Này Văn-thù-sư-lợi! Vì thế nên phải vắng lặng khi lễ Phật.
Phật nói kệ trùng tụng:
Không gây những tiếng động
Từ thân, miệng, cây, đá…
Người vắng lặng lễ Phật
Được Như Lai ca ngợi.
Kinh Phật bản hạnh ghi:
– Phật bảo các tì-kheo: “Từ nay ta cấm các đệ tử không được thỉnh những người căn tính đần độn, khuyết tật, không đủ giới hạnh thuyết pháp; nên thỉnh những người đầy đủ giới đức thuyết pháp, thành tựu thăng hạnh, thông hiểu tu-đa-la, tì-ni, biết người nào là hạng ma-đăng-già. Các ông cần phải chọn lựa những người rành rẽ văn tự, đầy đủ biện tài. Nay Ta sẽ cho phép các tì-kheo từ hạ tọa theo thứ tự thuyết pháp. Nếu người thứ nhất mệt thì thỉnh người thứ hai; nếu người thứ hai mệt thì thỉnh người thứ ba; nếu người thứ ba mệt thì thỉnh người thứ tư; nếu người thứ tư mệt thì thỉnh người thứ năm; cho đến những người có khả năng; lần lượt thỉnh thuyết pháp”.
Bấy giờ, thấy pháp sư đầy đủ biện tài, giảng nói chính pháp được mọi người rải hoa thơm trên tòa, một số tì-kheo không thụ nhận cúng dường, nên đànviệt nhàm chán. Tại sao? Vì Phật cấm những người xuất gia không được dùng hương xoa, hương bột và tràng hoa.
Mọi người nghe thấy việc ấy liền chê bai: “Cúng dường như vậy mà các tì-kheo còn chẳng kham nhận, huống gì cúng những thứ quí giá hơn!”.
Lúc đó, các tì-kheo đem những việc này thưa lên Phật. Phật bảo các tì-kheo: “Này các tì-kheo! Nếu có cư sĩ vì lòng tốt hoan hỉ đem các thứ hoa thơm, hương xoa, hương bột, tràng hoa rải trên pháp sư thì phải nên thụ nhận”.
Khi ấy, đàn việt lại đem của cải vật báu và áo ca-sa cúng dường pháp sư, các pháp sư sợ hãi xấu hổ, không dám nhận liền bị mọi người chê bai đàm tiếu: “Sa-môn Thích tử không dám thụ nhận những vật mọn, huống là những vật quí giá hơn!”.
Các tì-kheo nghe được liền thưa lên Phật. Phật bảo các tì-kheo: “Này các tì-kheo! Ta cho phép khi những người hoan hỉ đem tài vật và ca-sa dâng cúng pháp sư. Nếu cần thì lấy dùng, nếu không cần thì trả lại”.
Bấy giờ các tì-kheo tóm lược yếu nghĩa trong kinh, rồi giảng nói cho người mà không theo thứ lớp, nên xấu hổ sợ hãi, nghĩ rằng trái kinh luật liền bạch lên Phật. Phật bảo các tì-kheo: “Nay ta cho phép các ông tùy tiện chọn lọc yếu nghĩa trong kinh, sắp xếp lại theo câu văn, rồi giảng nó! cho người khác, chỉ lấy nghĩa chân thật, chớ đánh mất ý kinh”.
Kinh Phật bản hạnh ghi:
– Đại chúng tập hợp trong một giảng đường, thỉnh hai tì-kheo thuyết pháp nên làm chướng ngại nhau. Họ liền cất hai giảng đường riêng biệt, nhưng một số vẫn cố ý làm cản trở. Nơi giảng đường này có tì-kheo dẫn dụ bảo đến giảng đường kia, nơi giảng đường kia có tì-kheo dẫn dụ bảo đến giảng đường này, qua lại lộn xộn làm cho loạn chúng. Do mất trật tự nên buổi thuyết pháp không thành tựu, hoặc có tì-kheo không thích nghe pháp môn như vậy. Các tì-kheo đên bạch Phật, Phật bảo các tì-kheo từ nay trở đi không được trong một giảng đường có hai người thuyêt pháp và cũng không được cất hai giảng đường gần nhau khiến âm thanh xen lẫn làm chướng ngại. Cũng không được người kia đến hội chúng này, người này đên hội chúng kia; cũng không được chán pháp môn, không thích nghe pháp, nếu chán ghét thì nên như pháp trị tội.
(Luật Tứ phần cũng cho phép trong một giảng đường, hai vị pháp sư có thể ngồi gần nhau nói pháp, ca vịnh; người xướng, người họa trùng khớp, nhưng không cho phép cả hai cùng xướng lên một lúc. Những bộ luật khác cũng không cho phép khi pháp sự ngồi trên tòa cao nhận cư sĩ rải hoa cúng dường. Nếu hoa dính trên thân thì phải giũ xuống).

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 21 – CHƯƠNG PHÚC ĐIỀN

QUYỂN 21 Quyến này gồm ba chương: Phú đức, Qui tín, Nam nữ thế gian. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *