Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 2 / PUCL QUYỂN 22 – CHƯƠNG NHẬP ĐẠO

PUCL QUYỂN 22 – CHƯƠNG NHẬP ĐẠO

– Tôi thấy tòa thành này xây lên và đổ nát đã bảy lần.
Nghe thế, ta xót thương cho cảnh khổ đau triền miên trong sinh tử, nên ta buôn bã.
Còn về con quạ kia, cách đây chín mươi mốt kiêp, vào thời Phật Tì-bà-thi, ta sinh trong gia đình trưởng giả, muốn được xuất gia. Thời ấy, hễ người xuất gia chắc chắn chứng quả A-la-hán. Nhưng cha mẹ ta không cho phép mà ép ta cưới vợ. Cưới vợ xong, ta lại xin xuất gia, cha mẹ ta bảo nếu ta sinh được một đứa con trai thì sẽ cho phép. Ta đã vâng lời và sinh được một con trai. Khi đứa con được sáu tuổi, ta lại muốn xuất gia, nhưng cha mẹ bảo đứa bé ôm chân ta, khóc lóp cầu xin:
– Nếu cha bỏ con thì ai nuôi dạy con đây? Cha nên giết con trước đã, rồi hãy xuất gia.
Nghe xong, ta khởi tâm ái nhiễm, bảo nó:
– Vì con nên cha không xuất gia nữa.
Do đứa con này nên ta không chứng đạo, chín mươi mốt kiếp lưu chuyển trong năm đường ác, hai bên không gặp nhau. Nay ta đã chứng quả, dùng đạo nhãn thấy con quạ kia chính là đứa con ngày trước. Thương xót nó ngu si ở mãi trong sinh tử, nên ta mỉm cười. Vì nhân duyên ấy, nếu ai cản trở người muốn xuất gia thì mắc tội báo phải ở mãi trong đường ác chịu đau khổ cùng tột, không được giải thoát. Sau khi hết tội trong đường ác, nếu sinh làm người thì sẽ bị mù lòa. Do đó, khi thấy người muốn xuất gia, người trí phải hết lòng dùng các phương tiện khuyến khích, giúp đỡ họ được toại ý, không được cản trở họ”.
Kinh Xuất gia công đức ghi: “Khi còn tại thế, một hôm Đức Phật cùng A-nan vào thành Tì-xá-li khất thực, đi ngang qua một tòa lầu cao, nơi vương tử Tì-la-tiễn-na đang vui đùa với các mỹ nữ. Nghe tiếng nhạc, Đức Phật bảo A-nan:
– Ta biết người này sau bảy ngày nữa sẽ chết. Nếu không xuât gia thì người này sẽ đọa địa ngục!
Nghe Phật nói thế, A-nan liền đến giáo hóa và khuyên vị vương tử ấy xuất gia. Nghe A-nan khuyên, trong sáu ngày sau đó, vị vương tử tận hưởng thỏa thích các thú vui. Đến ngày thứ bảy, vương tử Tì-la-tiên-na đến xin Phật xuất gia. Tu tập tịnh giới được một ngày một đêm thì vương tử qua đời, được sinh lên cõi trời Tứ Thiên Vương làm con của bắc thiên vương Tì-sa-môn, cùng hưởng thú vui ngũ dục với các mỹ nữ. Sau khi hưởng hết năm trăm tuổi thọ ở cõi trời ấy, vương tử lại sinh lên cõi trời Đao-lợi làm con của Đế Thích, thọ một nghìn tuổi. Kế đó, vị ấy sinh lên làm vương tử ở cõi trời Diệm-ma, thọ hai nghìn tuổi. Rồi vị ấy sinh lên làm vương tử ở cõi trời Đâu-suất, thọ bốn nghìn tuổi. Tiếp theo, vị ấy sinh lên làm vương tử ờ cõi trời Hóa Lạc, thọ tám nghìn tuổi. Hết tuồi thọ ở trời Hóa Lạc, vị ây sinh lên làm vương tử ở cõi trời Tha Hóa Tự Tại. Niềm vui ngũ dục đượchưởng cùng với các mỹ nữ ở đây tuyệt vời hơn ở các cõi trời dưới, tuổi thọ cõi này là mười sáu nghìn tuổi. Vị vương tử qua lại bảy lần hưởng thụ thú vui ở sáu cõi trời Dục như thế mà không bị chết yểu.
Một ngày xuất gia thì hai mươi kiếp không bị đọa vào đường ác, thường được sinh lên cõi trời hưởng phúc tự nhiên. Kiếp cuối cùng, vương tử làm người sinh vào gia đình giàu sang, đầy đủ tiền của, tuổi trẻ sung sướng, về già nhàm chán thế tục nên xuất gia tu tập đạo pháp, đắc quả Bích-chi phật hiệu là Tì-lưu-đế-lê, độ vô số trời và người.
Vì nhân duyên ấy, nên biết công đức xuất gia vô lượng vô biên, không thể ví dụ. Giả sử trong trăm năm, có người hết lòng cúng dường đầy đủ bốn thứ cần dùng cho các a-la-hán đày khắp bốn thiên hạ, đến khi các vị này vào niết-bàn thì lại xây tháp cúng dường các thứ hương, hoa và chuỗi ngọc, thì công đức này cũng không bằng công đức của người xuất gia trì giới cầu niết-bàn một ngày một đêm. Vì thế, pháp xuất gia thật đáng tôn quí. Không nên vì một chút tài sắc mà tham đắm thế gian để phải trôi lăn trong biển sinh tử, tự chuốc khổ vào thân”.
Kinh Tăng nhất A-hàm ghi: “Đề-bà-đạt-đa thưa Phật:
– Xin Phật cho con xuất gia!
Phật bảo:
– Ông nên sống tại gia, tu hạnh bố thí. Làm sa-môn thật là khó!
Đề-bà-đạt-đa thưa Phật ba lần như thế. Phật đều bảo chẳng nên xuất gia. Do đó Đề-bà-đạt-đa khởi ý xấu: ‘Sa-môn này ganh ghét ta. Nay ta tự cạo đầu xuất gia tu tập Phạm hạnh, đâu cần nói với sa-môn này làm gì!
Về sau Đề-bà-đạt-đa phạm tội ngũ nghịch, tâm ác hại Phật. Lúc đó, ngay chỗ đứng có một luồng lửa từ dưới đất thổi lên bao quanh Đề-bà-đạt-đa. Bị lửa thiêu đốt, Đề-bà-đạt-đa liền phát lộ sám hối xưng: ‘Nam-mô Phật’, nhưng chưa hết câu thì đã rơi vào địa ngục.
A-nan thương khóc, thưa Phật:
– Bạch Đức Thế Tôn! Đề-bà-đạt-đa đọa vào địa ngục bao lâu?
– Trải qua một đại kiếp, mệnh chung ông ta sinh lên cõi trời Tứ Thiên Vương rồi dần dần sinh lên cõi trời Tha Hóa Tự Tại, trải qua sáu mươi kiếp chẳng đọa ba đường ác. Cuối cùng ông ta đắc quả Bích-chi-phật, hiệu là Nam-mô, vì khi mệnh chung ông ta xưng Nam-mô. Phật đáp.
Bấy giờ ngài Đại Mục-kiền-liên thưa:
– Bạch Đức Thế Tôn! Con muốn đến địa ngục A-tì để an ủi, chúc mừng Đề-bà-đạt-đa.
Nghe xong, Đề-bà-đạt-đa vui mừng nói:
– Nay tôi dù nằm nghiêng bên phải ở A-tì này suốt một kiếp cũng không hề thấy mỏi mệt.
– Nỗi thống khổ tăng hay giảm? Mục-kiền-liên hỏi.
– Bánh xe sắt nung nóng cán qua thân tôi, lại bị chày sắt nghiền nát người tôi, lại có con voi đen hung dữ đạp lên mình, rồi ngọn núi lửa ập vào mặt tôi. Ca-sa ngày xưa hóa thành tấm đồng. Thật vô cùng thống khổ! Nay tôi xin đỉnh lễ chân Thế Tôn, ngài và tôn giả A-nan.
Mục-kiền-liên liền thâu thần lực trở về chỗ Thế Tôn”. ’
Luận Trí độ ghi: “Đệ tử Đề-bà-đạt-đa tên Câu-ca-li, do hủy báng Xá-lợi-phất và Mục-kiền-liên nên khi mệnh chung đọa vào địa ngục Liên Hoa”.
Kinh Bản khởi cho là đệ tử Đề-bà-đạt-đa tên Cù-hòa-li.
Kinh Báo ân ghi: “Này Đề-bà-đạt-đa! Vào thuở quá khứ lâu xa vô lượng kiếp có Đức Phật ra đời hiệu là ứng Hiện. Sau khi Đức Phật diệt độ, vào thời tượng pháp có một tì-kheo tu tập thiền định trong rừng vắng. Bấy giờ tì-kheo thường lo láng rận cắn đốt nên nói:

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 21 – CHƯƠNG PHÚC ĐIỀN

QUYỂN 21 Quyến này gồm ba chương: Phú đức, Qui tín, Nam nữ thế gian. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *