– Sau khi cạo tóc và đắp ca-sa, người mới xuất gia được hòa thượng truyền tam qui và ngũ giới.
13.4. DẪN CHỨNG
Kinh Tạp bảo tạng ghi: “Ngày xưa, có một người nữ rất xinh đẹp xuất gia tu theo ngoại đạo. Một hôm, có người hỏi:
– Cô xinh đẹp như vậy, lẽ ra phải sống đời thế tục, tại sao lại xuất gia?
Người nữ đáp:
– Đến nay, tuy tôi vẫn còn xinh đẹp, nhưng thời gian gần đây tôi chán ghét sự dâm dục, nên xuất gia. Lúc còn tại gia, vì xinh đẹp, nên tôi lấy chồng sớm, sinh một đứa con trai. Con tôi lớn lên khôi ngô tuấn tú vô cùng, nhưng dần dần, nó bỗng gầy yếu như người bị bệnh. Tôi hỏi nguyên do, nó không chịu nói. Tôi hỏi mãi, nó bất đắc dĩ mới nói:
– Nếu không nói ra thì e rằng con sẽ chết mất. Nhưng con nói ra thì chẳng còn mặt mũi nào. Bởi vì con muốn tư tình với mẹ mà không được nên sinh bệnh.
Tôi bảo:
– Từ xưa đến nay, đâu có việc ấy!
Song tôi lại nghĩ rằng nếu tôi không chịu theo ý con thì nó sẽ chết, thà tôi trái đạo để giữ mạng sống cho con. Tôi liền bảo nó cứ làm theo ý nó muốn. Khi nó định lên giường, mặt đất bỗng nứt ra, nó rơi ngay vào đó. Tôi sợ hãi, nhanh tay kéo nó, nhưng chỉ túm được một nắm tóc, đến nay tôi vẫn còn cất giữ. Quá đau lòng vì việc ấy nên tôi xuất gia”.
Luận Trí độ ghi: “Người xuất gia trong Phật pháp dù phá giới, phạm tội, nhưng khi tội hết, vẫn được giải thoát”.
Như kinh Bản sinh ghi: “Khi Phật còn tại thế, tì-kheo-ni Ưu-bát-la Hoa chứng được quả A-la-hán, có sáu thần thông. Mỗi khi vào các nhà sang trọng, vị này thường khen ngợi pháp xuất gia và bảo với phụ nữ ở nhà ấy:
– Các chị em nên xuất gia.
Các phụ nữ sang trọng nói:
– Chúng tôi đang trẻ trung, khỏe mạnh, dung mạo xinh đẹp, khó giữ được giới, sẽ phá giới mất.
Tì-kheo-ni bảo:
– Phá giới thì phá, cứ xuất gia đi.
Họ hỏi:
– Phá giới thì sẽ đọa địa ngục, sao nói phá thì phá?
– Đọa địa ngục thì đọa.
Các phụ nữ ấy cười và hỏi:
– Đọa địa ngục phải chịu tội, sao nói đọa thì đọa?
Tỳ-kheo-ni bảo:
– Nhớ lại kiếp trước, tôi làm nghệ sĩ nữ, mặc nhiều kiểu y phục và nói đủ thứ ngôn từ. Có lần tôi mặc y phục của tì-kheo-ni để vui đùa, song nhờ nhân duyên ấy, đến đời Phật Ca-diếp tôi được làm tì-kheo-ni. Bấy giờ, tự cậy mình xinh đẹp và là con nhà giàu sang, nên tôi đã kiêu căng và phá giới cấm. Vì thế, tôi bị đọa địa ngục chịu nhiều tội khổ. Sau khi chịu tội xong, tôi được gặp Phật Thích-ca Mâu-ni cho xuất gia và chứng được quả A-la-hán. Tuy đời trước phá giới nhưng đời này tôi cũng chứng được đạo quả”
Hơn nữa, khi Phật đang ở tinh xá Kì-hoàn có một bà-la-môn say rượu đến chỗ Phật xin xuất gia lam tì-kheo. Phật sai A-nan cạo tóc và đắp pháp y cho người ấy. Sau khi tỉnh rượu, người ấy sợ hãi khi thấy mình bỗng trở thành tì-kheo, liền bỏ chạy. Các tì-kheo thưa Phật:
– Tại sao Thế Tôn cho bà-la-môn say rượu này làm tì-kheo?
Phật đáp:
– Bà-la-môn này trong vô số kiếp đã không có tâm xuất gia, nay do say rượu nên tạm thời phát tâm trong khoảnh khắc, song nhờ nhân duyên này, về sau người ấy sẽ xuất gia và đắc đạo.
Có nhiều nhân duyên xuất gia được lợi ích và công đức vô lượng như thế. Vì vậy, người tại gia dù thụ năm giới, nhưng công đức cũng kém xa người xuất gia.
Kinh Tạp bảotạng ghi: “Ngày xưa, tại thànhLư-lưu có vua Ưu-đà-tiện thông minh, trí tuệ uyên bác. Nhà vua có một vị phu nhân tên Hữu Tướng có đức hạnh, xinh đẹp ít ai sánh bằng, nên nhà vua rất sủng ái. Theo luật nước ấy, vua không được gảy đàn. Một hôm đang vui đùa với vua trong hậu cung, tự cậy được nhà vua sủng ái, phu nhân bảo nhà vua gảy đàn cho mình múa. Nhà vua vốn rất giỏi xem tướng, nhìnthấy tướng chết của phu nhân ấy hiện ra khi vừa đưa tay múa. Tính toán biết mạng sống của phu nhân ấy chỉ còn chưa đầy bảy ngày, nhà vua liền buông đàn, buồn bã thở dài.
Phu nhân nói:
– Được hưởng ân sủng của đại vương, nay ở phòng riêng, thiếp cả gan ở nơi đây xin đại vương gảy đàn cho thiếp múa để đại vương được vui chơi. Nhưng thiếp đã làm điều gì không vừa ý khiến đại vương bỏ đàn thở dài. Xin đại vương nói cho thiếp biết!
Nhà vua không chịu nói. Phu nhân thiết tha hỏi mãi, nhà vua mới nói sự thực. Nghe xong, phu nhân rất lo sợ, liền tâu:
– Thiếp có nghe một vị tì-kheo-ni trong hang đá nói, nếu người có lòng tin xuất gia được một ngày, chắc chắn được sinh lên cõi trời. Nay thiếp muốn xuất gia, xin đại vương cho phép!
Là người nặng tình, nên nhà vua nói:
– Đến sáng ngày thứ sáu, trẫm sẽ cho nàng đi.
Đến ngày thứ sáu vẫn không làm phu nhân thay đổi ý định được, nhà vua bảo:
– Nàng có thiện tâm cầu xuất gia như vậy, nhưng nếu nàng hứa được sinh lên trời sẽ nhất định trở về gặp trẫm, thì trẫm mới cho phép xuất gia.
Phu nhân đồng ý và liền được xuất gia, thụ tám trai giới. Ngay hôm ấy, phu nhân bỗng đau bụng quặng thắt sau khi uống thạch mật15, đến sáng sớm hôm sau thì qua đời. Nhờ duyên lành xuất gia ấy, phu nhân được sinh lên trời. Nhó lời hứa
Check Also
PUCL QUYỂN 21 – CHƯƠNG PHÚC ĐIỀN
QUYỂN 21 Quyến này gồm ba chương: Phú đức, Qui tín, Nam nữ thế gian. ...