chư tăng, như món ăn, thức uống, đồ nằm… Song vua quan không nên xử phạt, trừng trị, cho đến giết hại họ. Sao gọi là phạm tội trọng căn bản? Vì người tạo các nghiệp này, khi mạng chung, sẽ đọa vào đường ác. Đó là gốc rễ của đường ác, nên gọi là tội căn bản. Thí như hòn sắt tuy được ném vào hư không, không thể dừng lại mà nhanh chóng rơi xuống đất.
Trên đây là năm tội nghịch, bốn giới trọng, tội hủy hoại chính pháp và chê bai thánh hiền. Nếu người nào phạm một trong mười một tội này, khi mạng chung, sẽ bị rơi vào địa ngục A-tì”.
Kinh Chính pháp niệm ghi: “Sự khổ trong địa ngục A-tì gấp nghìn lân hơn trước, vì người tội phải trải qua một kiếp sống trong bảy địa ngục lớn, thân người tội lớn năm trăm do-tuần. Người tạo bốn tôi nghịch thân lớn bốn trăm do-tuần; người tạo ba tôi nghịch thân lớn ba trăm do-tuần; người tạo hai tội nghịch thân lớn hai trăm do-tuần; người tạo một tội nghịch thân lớn một trăm do-tuần. Người tạo năm tội nghịch khi sắp chết, miệng kêu gào, dưới chảy phân, khí tắt cổ họng rồi chết, liền thụ thân trung ấm, nhưng không thấy được người đối diện. Thân trung ấm giống như đứa bé tám tuổi bị vua Diêm-la lấy dây sắt nóng quấn cổ, rồi trói hai tay, cho đi ngược. Do đi ngược suốt hai nghìn năm, nên lửa nóng thiêu đầu, cháy rụi hết tóc, rồi đến thiêu thân, mùi hôi khét bốc lên, khiến cho chư thiên sáu tầng trời cõi Dục đều phải tránh xa. Vì sao? Vì chúng sinh trong địa ngục A-tì hết sức tanh hôi”.
Kinh Quán Phật tam-muộỉ.hảỉ ghi: “Đức Phật bảo A-nan:
– Nếu chúng sinh nào giết cha, hại mẹ, mắng chửi lục thân, trong khoảng tâm thức mờ mịt lúc mạng chung, liền rơi thẳng xuống địa ngục A-tì nhanh như khoảng thời gian người lực sĩ co duỗi cánh tay. Bấy giờ, vua Diêm-la hiện ra, quát lớn: ‘Người ngu si kia gieo nhân địa ngục. Khi ở nhângian, ngươi bất hiếu cha mẹ, tà kiến, kiêu mạn, không có đạo đức, nên nay đọa vào địa ngục này’.
Nói xong, vua Diêm-la biến mất. Khi ấy, ngục tốt đuổi bắt người tội từ ngăn dưới lên ngăn trên, trải qua tám mươi bốn nghìn ngăn như thế. Người tội phải đu mình mà qua đến biên lưới sắt, một ngày một đêm vượt khắp hết địa ngục A-tì.
Một ngày một đêm ở địa ngục A-tì bằng sáu mươi tiểu kiếp ở cõi Diêm-phù-đề. Như vậy, thọ mang hết là một đại kiếp. Người phạm đủ năm tội nghịch phải chịu tội cả năm đại kiếp.
Lại có chúng sinh phạm bốn giới trọng, luống nhận của tín thí, phỉ báng Tam bảo, tà kiến, không tin nhân quả, không học bát-nhã, khinh chê mười phương Phật, trộm vật của chúng tăng, dâm dật, bạo ngược, cưỡng bức tì-kheo-ni gỉữ giới thanh tịnh, hủy nhục chị em, bà con thân thích, không biết hổ thẹn, chê bai họ hàng, làm các việc ác. Những người này khi mạng chung, gió lạnh xẻ thân, chỉ trong phút chốc, thân như hoa sắt, đầy cả mười tám ngăn. Mỗi một hoa có tám mươi bốn nghìn cánh, trên mỗi cánh đều có đầu, mình, bốn chi mỗi phần trải mỗi ngăn. Như thế, thân người tội vừa đủ lớn để đầy cả địa ngục A-tì, trải qua tám mươi bốn đại kiếp.
Khi địa ngục A-tì này hoại, người tội lại vào mười tám ngăn ngục ở phương đông, cũng chịu khổ như trên. Phương nam, tây, bắc của địa ngục A-tì,mỗi phương người tội cũng trải qua mười tám ngăn như vậy.
Người hủy báng kinh Đại thừa, phạm đủ năm tội nghịch, phá hoại giới cấm, làm ô nhục tì-kheo, tì-kheo-ni, dứt các căn lành… thân đầy cả ngục A-tì, bốn chi trải khắp mười tám ngăn ngục. Địa ngục A-tì này chỉ thiêu đốt chúng sinh phạm các tội trọng trên.
Khi kiếp sắp hết, cửa ngục phương đông mở ra, người tội thấy bên ngoài có suối nước trong mát, rừng cây, hoa quả hiện ra đầy đủ. Những người tội từ ngăn dưới nhìn ra, mắt chợt bừng sáng, từ ngăn dưới trườn mình, uốn thân bò lên ngăn trên, tay vịn bánh xe dao. Lúc ấy, trên không trung tuôn xuống những hòn sắt nóng. Người tội vội chạy đến cửa ngục phía đông, vừa đến cửa, ngục tốt la-sát liền cầm chĩa sắt móc mắt người tội, chó sắt cắn tim, khiến họ chết ngất. Chết rồi, sống lại, người tội thấy cửa ngục phía nam mở ra, chịu tội cũng như trước. Cửa ngục phía tây, phía bắc cũng lại như thế. Như vậy, tội nhân thụ khổ trải qua nửa kiếp.
Sau khi chết ở địa ngục A-tì, người tội rơi vào địa ngục Băng lạnh; chết ở địa ngục Băng lạnh, rơi vào địa ngục Hắc ám, tám mươi nghìn năm mắt không trông thấy vật gì. Mãn kiếp ở đây, người tội thụ thân trùng lớn, trườn bụng để di chuyển, tâm trí ngu tối, không chút hiểu biểt, bị trăm nghìn loài chồn cáo tranh nhau ăn thịt. Sau khi mạng chung, kẻ ấy sinh vào loài súc sinh, làm thân chim thú trải qua năm mươi nghìn kiếp; sau đó, được sinh làm người, lại bị mù, điếc, câm, ngọng, ghẻ lở, ung nhọt, bần cùng, hèn hạ, tất cả bệnh dữ đều mang vào thân. Chịu thân hèn hạ như thế đến năm trăm đời, rồi sinh vào loài ngạ quỷ, gặp các đại bồ-tát thiện tri thức quở trách: ‘Trong vô lượng kiếp trước, ngươi tạo vô số tội lỗi, phỉ báng Tam bảo, không tin nhân quả, nên bị rơi vào địa ngục A-tì, chịu các khổ não không thể kể xiết. Nay ngươi cần phải phát tâm bồ-đề’.
Nghe lời ấy, các ngạ quỷ niệm: ‘Nam-mô Phật’. Nhờ công đức này, chẳng bao lâu, chúng mạng chung, sinh lên cõi trời Tứ Thiên Vương, ăn năn tự trách những tội đã tạo và phát tâm Bồ-đề.
Ánh sáng từ bi của Phật không bỏ các ngạ quỷ này, tiếp độ chúng cũng như La-hầu-la, dạy tránh xa địa ngục”.
Cho nên trong kinh Khởi thế có bài kệ:
Nếu người ba nghiệp tạo lỗi lầm,
Mạng chung sẽ đọa vào đường ác,
Chịu khổ ở nơi ngục Đằng hoạt,
Kinh sợ, hãi hùng rợn tóc gáy.
Trải qua vô số nghìn ức năm,
Chết ròi, sống lại trong chốc lát,
Oán thù chồng chất mãi trả vay,
Vì thế, chúng sinh giết nhau hoài.
Nếu khởi tâm ác với cha mẹ,
Hoặc Phật, bồ-tát và thanh văn,
Thế là đọa địa ngục Dây đen,
Nơi ấy chịu khổ vô cùng tận.
Khiến người đoan chính thành tà dâm,
Cố ý phá hoại người làm thiện,
Người này cũng đọa ngục Dây đen.
Lưỡng thiệt, ác khẩu và vọng ngữ,
Check Also
PUCL QUYỂN 6 – CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt)
QUYỂN 6 Quyển này tiếp theo chương Lục đạo. 4. CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt) 4.4. ...