Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 1 / PUCL QUYỂN 7 – CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt)

PUCL QUYỂN 7 – CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt)

– Vừa mới mất, tôi đi về phía đông nam thì thấy cách mình khoảng năm mưoi bước có hai người đang quét dọn đường,. Tôi đi nhanh thì họ quét nhanh, đi chậm thì họ quét chậm, luôn giữ khoảng cách năm mươi bước. Lại thấy hai bên đường nhiều gai nhọn um tùm, giống như móng chim ưng, có rất nhiêu người bị thương chạy trong rừng gai đó, máu chảy đầỵ mặt đất. Thấy tôi một mình đi trên đường bằng phẳng, họ than thở: “Đệ tử Phật đi một mình trên con đường rộng lớn”. Tôi đi tiếp thì thấy vài nghìn ngôi nhà lầu lớn, trong đó có một tòa rất cao. Tôi bước lên thì gặp một người cao lớn mặc áo dài đen bốn thân, ngồi bên cửa sổ. Tôi đến lễ bái, người trên gác nói:
– Ông Thạch đến đây ư? Vừa mới li biệt mà đã hơn hai mươi năm.
Bấy giờ, tôi nhớ lại buổi chia tay này, tôi có biết người chăn ngựa tên là Mạnh Thừa, vợ chồng họ đã qua đời nhiều năm. Người trên gác hỏi:
– Ông biết Mạnh Thừa chăng?
– Dạ biết! Tôi đáp.
– Khi còn sống, Mạnh Thừa không tinh tiến tu hành, nên nay phải phục dịch quét dọn trụ sở của ta, còn vợ Mạnh Thừa tinh tiến, nên nay ở nơi rất sung sướng.
Nói xong, vị này đưa tay chỉ về một căn phòng ở hướng tây nam và nói:
– Vợ ông ta ở đây!
Khi ấy, vợ Thừa mở cửa sổ. Thấy tôi, bà ta thân mật hỏi thăm tin tức tất cả người trong gia đình có bình an chăng, sau đó bà ta yêu cầu: “Khi trở về, ông Thạch ghé qua nhà tôi”. Nhân đó, bà gởi cho tôi một phong thư. Không lâu, thấy Mạnh Thừa một tay cầm chổi, một tay cầm sọt, từ phía tây gác đến và hỏi thăm tin tức gia đình. Vị trên gác nói:
– Ta nghe nói ông rất tinh tiến tu tập, có thật thế chăng? Ông tu tập như thế nào?
– Tôi không ăn cá, thịt, không uống rượu, thường tụng kinh, cứu giúp những người bịnh tật thống khổ.
– Lời đồn chẳng sai!
Nói chuyện hồi lâu, vị này hỏi vị trưởng Đô lục:
– Ông thẩm tra lại hồ sơ ông Thạch xem sao, chớ sai sót!
Vị trưởng Đô lục tra hồ sơ và thưa:
– Còn sống hơn ba mươi năm.
Vị trên gác nói với tôi:
– Ông muốn trở về nhà chăng?
– Xin ngài cho tôi trở về!
Vị này bèn bảo vị trưởng Đô lục lấy xe ngựa và saihai vị quan đưa tôi trở về. Tôi bái từ, lên xe về nhà. Trên đường có một trạm dừng chân với đầy đủ các vật dụng ăn uống tiếp đãi quan dân. Bỗng chốc, tôi đã đến nhà, nghe mùi hôi của tử thi, nên không muốn đến gần, tôi đứng ở đầu tử thi, bỗng nhiên bị người em ở đằng sau chạy đến đẩy tôi làm cho ngã vào mặt tử thi, nhân đó tôi sống lại”.
Nghe Hòa kể lại, Chi Pháp Sơn bèn quyết định xuất gia.
4.6.9.4. Uất khí: Khi Hán Vũ đế tuần du về phía đông, trên đường đi đến ải Hàm Cốc, thì gặp một con vật lạ nằm chắn đường. Con vật này dài vài mươi trượng, giống như con trâu, mắt rất sáng màu xanh, bốn chân lún sâu vào đất, nên chỉ cử động mà không thể bước đi, khiến các quan đều sợ hãi. Đông Phương Sóc bèn xin vài chục đấu rượu tưới vào con vật, nó liền biến mất. Đế hỏi nguyên do, ông đáp:
– Con vật này do khí u buồn, lo sợ uất kết mà sinh ra. Nơi đây nhất định là ngục của nhà Tần khi xưa, hoặc là u khí của tội nhân lao dịch uất kết. Rượu có tác dụng tiêu trừ lo buồn, cho nên khi tưới rượu vào thì con vật biến mất.
– Ôi Ông đúng là nhà thông thái, Đế cangợi.
4.6.9.5. Suối nước nóng ở nước Thổ-phồn: Vương Huyền Sách hành truyện ghi:
– Phía tây nam nước Thổ-phồn có một suối, phun nước vọt lên cao năm sáu thước, rất nóng, nếu đem thịt đến luộc thì chín ngay. Hơi nước bốc thẳng lên trời, giống như sương mù. Có một ông lão người Thổ-phồn nói: “Mười năm trước, suối này phun lên cao hơn mười trượng, rồi tỏa ra chung quanh. Một hôm, có một người cỡi ngựa đuổi theo con nai, chạy thẳng vào suối này, từ đó về sau, suối này không còn phun lên cao nữa”.
Trong suối thường có xương người vọt ra, nếu lấy lụa hứng nước thì trong phút chốc tấm lụa rách nát, nên gọi là suối nước nóng. Cách suối này sáu bảy mươi dặm về phía tây bắc có một suối khác cũng nóng như thế, nước luôn luôn sôi, phát ra tiếng như tiếng sấm. Những con suối nhỏ ở đây cũng thường nóng như thế. Ngày nay, khắp Chấn-đán có nhiều suối nước nóng. Vì thế trong phần cuối của luật Tứ phần, Đức Phật nói: “Phía bắc thành Vương Xá có suối nóng bắt nguồn từ địa ngục. Ở thượng nguồn, nước rất nóng, chảy càng xa, nước lạnh dần, vì những dòng nước khác hòa vào”.
4.6.9.6. Đời Đường, Liễu Trí Cảm: Ông người Hà Đông, khoảng niên hiệu Trinh Quán (627-650) làm huyện lịnh Trường Cử. Một đêm nọ, ông bỗng qua đời, đến sáng hôm sau thì sống lại và kể:
– Ban đầu, bỗng có minh quan bắt tôi dẫn đến một phủ quan rộng lớn, diện kiến Diêm vương. Diêm vương nói: “Ở đây còn thiếu một chức quan, nên thỉnh ngài nhậm chức đó”. Tôi từ chối vì còn cha mẹ già và còn thọ mạng, chưa đến lúc chết. Vua sai người tra cứu thì đúng như thế. Vua nói: “ông chưa đến số chết, nên có thể tạm làm Phán quan lục sự”.
Tôi đồng ý và bái tạ. Sứ giả đưa tôi đến nha môn. Ở đây có năm tòa của năm Phán quan liền kề nhau và tòa thứ sáu là của tôi. Đại sảnh là chỗ ngồi của trưởng quan, gồm ba gian đều có bàn dài, rất nhiều hồ sơ. Tòa phía tây không có phán quan. Sứ giả thỉnh tôi ngồi vào chỗ đó. Các vị quan đem văn thư, sổ sách đến lấy lời phê của tôi, nhưng họ đều đặt trên bàn, rồi lùi ra đứng ở phía dưới. Tôi hỏi nguyên do, các quan đáp: “Nếu đứng gần, âm khí sẽ bức bách tổn hại ngài, nên chúng tôi phải đứng xa để trả lời”. Tôi duyệt qua các hồ sơ, như khi còn làm việc ở nhân gian, rồi phê vào đó. Không lâu sau, có người đem cơm đến, các phán quan đều dùng, tôi cũng muốn đến, nhưng họ nói: “Ngài là Phán quan tạm thời không nên ăn ở đây!”. Tôi nghe theo, không dám ăn.
Hết ngày, vị quan tiễn tôi về nhà, khi sống lại thì trời vừa sáng. Đến tối, sứ giả lại đến đón tôi đến quan sở của minh phủ, thì ở đó lại là buổi sáng. Cho nên biết răng cõi âm, cõi dương ngày đêm trái nhau. Từ đó, ban đêm tôi phán xét việc ở cõi u minh, ban ngày tôi đến làm việc ở huyện.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 6 – CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt)

QUYỂN 6 Quyển này tiếp theo chương Lục đạo. 4. CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt) 4.4. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *