Kinh Phật bản hạnh ghi: “Lúc đó Xa-nặc và Kiền Trắc rơi lệ từ biệt thái tử, Xa-nặc nói kệ:
Bồ-tát ra đi đúng nửa đêm
Xa-nặc giã từ dắt Kiền Trắc
Bởi khổ bức bách mất uy nghi
Trải tám ngày đường mới đến cung.
Về đến thành, thấy cảnh vật im vắng, hai dòng lệ Xa-nặc chảy dài. Xa-nặc và Kiền Trắc đến cửa cung, muốn vào xem chỗ thái tử ngủ, nhưng không thấy thái tử, nên khóc lóc nước mắt đầm đìa.
Tất cả quyến thuộc, nhân dân trong thành chi thấy Xa-nặc và Kiền Trắc trở về cung, họ huơ tay khóc gào thảm thiết, nước mát đầm đìa mà nói kệ:
Tất cá thể nữ quá đau buồn
Trông mong thái từ trở về cung
Chỉ thấy Xa-nặc và Kiền Trắc
Nên oà lên khóc lệ đầm đìa
Cởi bỏ chuỗi ngọc, y phục đẹp
Đầu tóc rối bù, thân tiều tụy
Giơ cả hai tay lòng vô vọng
Khóc than không ngủ suốt năm canh.
Bấy giờ, quyến thuộc trong cung đau buồn sầu thảm. Da-du-đà-la nói với Xa-nặc:
– Ta là người nữ không chồng, thấy thái tử quyết chí bỏ nhà vào chốn núi rừng, khiến ta cô độc ở trong căn phòng vắng, làm sao lòng ta không tan nát được!
Bà liền nói kệ:
Thân tâm thiếp đây thật cang cường
Như sắt như vàng chẳng đổi thay
Chàng bỏ vào rừng, cung trống vắng
Làm sao tim thiếp chẳng vỡ tan?
Vua Tịnh Phạn vì nhớ thái tử, đau khổ bức bách thân thể, bất tỉnh ngã trên đất. Có bài kệ:
Vua nghe bồ-tát thệ nguyện sâu
Vừa thấy Xa-nặc, Kiền Trắc về
Bỗng nhiên bất tỉnh ngã trên đất
Như cờ Đế Thích chợt gãy lìa.
Một lát sau, vua tỉnh dậy và nói kệ:
Kiền Trắc ngươi hãy đi nhanh lên!
Đưa ta đến đó rồi trở về
Không có con ta, đâu thể sống
Như người bệnh nặng chẳng thuốc thang”
Kinh Phổ diệu ghi: “Khi bồ-tát vừa ra khỏi cửa thành, tất cả mọi người trong nước Ca-tì-la-vệ đều biết; họ cùng nhau bàn luận, lòng rất vui mừng. Sáng hôm sau, Cù-di thức dậy, từ xa nghe mọi người nói, biết thái tử đã đi. Nghe có tiếng nói lớn, vua Tịnh Phạn tìm kiếm không thấy bồ-tát, Xa-nặc và Kiền Trắc, nên tâm thần mê muội, té ngã trên đất và than trách:
– Thái tử đã vĩnh viễn xa lìa, ta biết nương cậy vào đâu?
Cù-di từ trên giường lăn xuống đất, vò đầu bứt tóc, cởi tất cả chuỗi báu trên thân ra và than:
– Sao đau khổ thế này! Thái tử là bậc đạo sư của ta, nương tựa vững như đất trời, mà lại bỏ ra đi. Ta sống làm gì nữa? Ân ái chưa bao lâu, lại phải chia lìa!
Bà khóc than nước mắt đầm đìa, không thể kiềm chế. Không thấy bồ-tát, mọi người đều đau buồn, tất cả cây cối trong nước đều héo tàn, không còn hoa và trái, những chỗ đất sạch bỗng trở nên dơ uế.
Vua nghe được việc này, vội cùng quần thần và quyến thuộc đến khu vườn, không thấy bồ-tát, tất cà vô cùng sầu khô. Cù-di mong bô-tát trở về. Xa-nặc nói:
– Bồ-tát bảo thưa vua và Cù-di, đến lúc chứng Phật đạo ngài mới trở về gặp hai người.
Vua nhìn Xa-nặc mang áo báu và dẫn Kiền Trắc trở về mà không thấy thái tử, liền ngã quị trên đất và than: ‘Ôi! Con ta thông minh, hiểu tất cả các kinh điển và các dị thuật thế gian. Nay đã bỏ đất nước và muôn dân!’. Vua lại hỏi Xa-nặc:
– Bồ-tát đi đâu, ai mở cửa, trời người cúng dường như thế nào?
Xa-nặc tâu:
– Con đang ngủ thì cửa thành đã mở, bồ-tát bảo con dẫn ngựa, muôn dân trong thành đều ngủ say không hay biết. Lúc ấy Đế Thích mở cửa, Tứ thiên vương bảo bốn vị thần nhấc bốn chân ngựa bay đi, trăm nghìn vị trời, Đế Thích, Phạm vương dọn dẹp đường sá sạch đẹp, chiếu ánh sáng rực rỡ, rải hoa, đốt hương, trỗi các nhạc trời. Bồ-tát lướt trên hư không, chư thiên vây quanh đưa thái tử đi. Đến một nơi xa vắng, thái tử cởi y báu, chuỗi ngọc và dẫn Kiền Trắc trao cho con, bảo mang về tâu vua và tạ lỗi với vương phi. Đến lúc thành Phật, ngài mới trở về thăm, mọi người chớ lo buôn!
Cù-di nghe Xa-nặc nói thế, càng thêm đau buồn, vuốt đầu Kiền Trắc và ai thán: ‘Thái tử cưỡi ngươi, sao ngươi bỏ về một mình? Thái tử dung mạo đẹp lạ như vâng trăng tròn, tướng quí trang nghiêm, lại bỏ đi một mình, mọi người gần xa đều đau buồn thương xót. Tại sao thái tử đi một mình, không cho ai theo? Xa-nặc! Ngươi vô cớ móc hai mắt ta rồi!’.
Xa-nặc thấy vua và Cù-di nói khổ sở quá, càng buồn bã hơn, khóc lóc nước mắt đâm đìa và trình bày những lời của mình can ngăn thái tử trước đó. Xa-nặc lại thưa: ‘Thái tử vì đạo pháp, xin vua và vương phi chớ quá đau buồn!’”.
5.11.6. Vua Tịnh Phạn ngăn cản thái tử xuất gia
Tags cạo tóc cầu hôn la hầu la nạp phi nghi ngờ nhàm chán khổ phỉ báng quán đỉnh tóc phật xuất gia
Check Also
PUCL QUYỂN 6 – CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt)
QUYỂN 6 Quyển này tiếp theo chương Lục đạo. 4. CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt) 4.4. ...