Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 1 / PUCL QUYỂN 10 – CHƯƠNG THIÊN PHẬT (tt)

PUCL QUYỂN 10 – CHƯƠNG THIÊN PHẬT (tt)

Đối với người phụ nữ
Vui nhất được yêu thương
Có sắc không được yêu
Như cây không trổ hoa.
Thái tử nói kệ đáp:
Vinh hoa tuy vui sướng
Nhưng vẫn còn bốn khổ
Sinh, già, bệnh, chết ấy
Tâm tôi làm sao vui?
Nếu trong bốn khổ đau
Sinh, già, bệnh, chết ấy
Mà sinh tâm vui thích
Không khác gì cầm thú
Thái tử cùng ưu-đà-di đàm luận tới lúc mặt trời sắp lặn, thì vào cung với các thể nữ vây quanh thụ hưởng ngũ dục, khoái lạc vui vẻ. Ngay đêm ấy, thái từ phi là Da-du-đà-la cảm thấy có thai. Sau một thời gian, thái tử sinh tâm nhàm chán xa lìa ngũ dục, chỉ muốn cầu xuất gia, ngài nói kệ:
Thế gian nhơ uế lắm điều mê
nhưng chẳng gì hơn tình nữ nhân,
Chuỗi ngọc, y phục đồ trang sức
Ngu si kề cận dục tâm sinh
Như thế, người nào quán sát kĩ
Tợ như huyễn mộng chẳng thật chân
Chóng bỏ vô minh không phóng túng
Hẳn được giải thoát công đức thân.
Kinh Thụy ứng ghi: “Năm thái tử mười bốn tuổi, xin vua cha ra ngoài thành du ngoạn”.
Kinh Nhân quả ghi: “Con của bà-la-môn tên Ưu-đà-di, thông minh trí tuệ. Vua bảo ưu-đà-di kết bạn với thái tử và dặn:
– Ngươi có thể thuyết phục thái tử, chớ để xuất gia.
Ưu-đà-li vâng lệnh vua, đến gặp thái tử và nói:
– Vua bảo tôi kết bạn cùng ngài. Kết bạn cần phải có ba điều: Một, thấy bạn phạm lỗi thì khuyên bảo, can ngăn; hai, thấy bạn làm việc tốt thì vui theo; ba, gặp cảnh khổ nguy không bỏ nhau. Nay nói những lời này ra, nguyện không sai trái. Ngày xưa, các vua đều hưởng thụ ngũ dục, sau đó mới xuất gia, tại sao thái tử nhiều lần không đoái hoài đến?’_ Thái tử đáp:
– Các vua đều không thoát khỏi khổ, cho nên tôi không làm theo”.
5.11. XUẤT GIA
5.11.1. Lời dẫn
Trộm nghĩ, nhân duyên giả hữu là gốc chấp trước của chúng sinh, các pháp vốn chẳng sinh là lí vi diệu của bậc thánh. Do đó, chúng sinh trong ba cõi, sáu đường luôn tạo nghiệp chướng mà tự mê; bậc Bát giải, Thập trí đạt đến cội nguồn mà được rỗng lặng. Vì thế, Đức Phật tùy duyên giáo hóa, thương nhà lửa đang bốc cháy, xót cõi Dục mãi mịt mù, nương cung vua Tịnh Phạn mà thị hiện thân màu vàng ròng; ở trong chốn đầy phiền não lại hiện sắc hình giả huyễn; kế đó dạo chơi bốn cửa thành, nhàm chán cảnh đời như mây trôi chẳng bền vững. Ngài tự than thở: “Đời người đổi thay bất chợt đến như thế!”. Thế rồi, chư thiên nâng ngựa trắng vượt thành, Xa-nặc mạng mão báu về cung khuyết. Ngài đã vút bỏ tất cả để đi tìm chân lí như thế!
Tuy ở Trung Quốc, đời Tần có Tiêu Sử, đời Chu có Tử Tấn, đời Nghiêu Thuấn có Hứa Do rửa tai ở Ky Sơn, Trang Chu sống an bần thủ đạo ở Bộc Thủy, họ đều từ bỏ thế tục như thế, nhưng đâu có ai khinh thường? Ngược lại, còn có người ngưỡng mộ đức của họ mà bỏ ác để tu thân, khâm phục phong thái của họ mà giữ mình trong sạch để tu thiện. Cho nên, để thành tựu chí nguyện mà phải hủy hoại dung mạo, cạo bỏ râu tóc; để lĩnh hội đạo cả mà phải lìa xa thế tục, từ bỏ ngôi vua. Tuy thân không phụng dưỡng cha mẹ, nhưng lòng luôn hiếu thảo; dù không trọn lễ thờ vua, nhưng lòng thường nhớ nghĩa. Ân huệ thấm đượm cả kẻ oán người thân để thành tựu đại pháp; phúc trạch gội nhuần hai cõi âm dương, đâu câu nệ lỗi nhỏ nhặt!
Bậc thượng trí y theo lời Phật nên được lợi ích, hàng phàm phu phụ lời Ngài nên bị tổn hại. Trừng trị ác thì người buông lung tự sửa đổi, khuyên tu thiện thì cảm hóa được mọi người. Cho nên, rừng Tiên là nơi thái tử xuất gia, dòng Ni-liên là chốnbồ-tát tu khổ hạnh. Ngài tắm gội thân vàng trong dòng sông thanh tịnh, đến ngồi tòa cỏ nơi Bô-đê đạo tràng, thức ăn nhờ cô gái phụng cúng, tòa cỏ được người hiền dâng. Thê mà trí Thập lực viên mãn, đây đủ sáu thần thông, thành đạo Chính giác, quân ma cuốn cờ bỏ chạy.
5.11.2. Lìa dục vọng
Kinh Nhân quả ghi: “Lúc bấy giờ, thái tử nghĩ:
– Ta đã mười chín tuổi, hôm nay là ngày mùng bảy tháng hai, đã đúng lúc Ta phải tìm cách xuất gia.
Nghĩ như thế, toàn thân thái tử phóng ánh sáng chiếu soi đến cung trời Tứ Thiên Vương và trời Tịnh Cư, nhưng người thế gian không thấy được ánh sáng đó. Các vị trời thấy ánh sáng, đều biết đã đến lúc thái tử xuất gia, liền xuống nhân gian, cúi đầu đỉnh lễ và chắp tay thưa thái tử:
– Ước nguyện tu tập của ngài từ vô lượng kiếp, hôm nay đã đúng lúc!
Thái tử nói với các vị trời:
– Các ngươi nói nay đã đúng lúc, nhưng phụ vương ra lệnh cho các quần thần trong ngoài canh giừ nghiêm ngặt, ta muốn đi cũng không được.
Các vị trời thưa:
– Chúng tôi tự sắp xếp mọi việc để Ngài ra đi mà không ai biết.
Nói xong, họ dừng thần lực, khiến cho các quần thần đều ngừ say.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 6 – CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt)

QUYỂN 6 Quyển này tiếp theo chương Lục đạo. 4. CHƯƠNG LỤC ĐẠO (tt) 4.4. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *