Home / KINH - LUẬN / Kinh Lăng Nghiêm Tông Thông / Lăng Nghiêm Tông Thông quyển 2 / Mục 4 / PHÁ NHỮNG THUYẾT NHÂN DUYÊN TỰ NHIÊN – I. NGHI TÂM TÍNH TỰ NHIÊN NHƯ THẦN NGÃ

PHÁ NHỮNG THUYẾT NHÂN DUYÊN TỰ NHIÊN – I. NGHI TÂM TÍNH TỰ NHIÊN NHƯ THẦN NGÃ

Kinh : Ông Anan bạch Phật rằng : “Thưa Thế Tôn, thật như chỗ Pháp Vương(1) dạy: Cái Giác Duyên(2) cùng khắp mười phương thế giới, lặng trong, thường trụ, tánh chẳng có sanh diệt. So với thuyết Minh Đế của nhóm Ông Phạm Chí Ta Tỳ Ca La(3) hay cái thuyết Chân Ngã cùng khắp mười phương của các nhóm ngoại đạo Đầu Khô(4) có gi là khác?
Thế Tôn cũng từng ở núi Lăng Già vì các Bồ tát Đại Huệ mà giảng bày nghĩa này : Các ngoại đạo kia thường nói Tự Nhiên, còn Ta nói Nhân Duyên, chẳng phải cảnh giới của họ. Nay tôi xem cái Giác Tánh ấy, thấy là Tự Nhiên, chẳng phải sanh, chẳng phải diệt, lìa xa tất cả hư vọng điên đảo, hình như chẳng phải là Nhân Duyên, cũng không phải là Tự Nhiên của họ.
“Xin Phật khai thị thế nào để chúng tôi khỏi lạc vào tà kiến, được cái Tâm Tánh chân thật, mầu sáng, giác ngộ.”

Thông rằng: Chỗ nói Minh Đế của ngoại đạo, thể chẳng sanh diệt, nói có Thần Ngã cùng khắp mười phương, chỉ là lấy cái Thức Thứ Tám làm Tông, chỉ được cái mùi vị vui thú mờ mờ mịt mịt, chớ chẳng phải có cái nhiệm mầu của Đại Viên Cảnh Trí. Đã có Thần Ngã, tức là căn bản sanh tử, sao được là cái Nhân Địa Chân Chánh ?
Phật nói Nhân Địa Chân Chánh tức là Đệ Nhất Nghĩa Đế, lấy cái chẳng sanh chẳng diệt làm cái Nhân Địa tu hành, chẳng phải là cái nhân duyên thế tục.
Ông Anan vừa mới tin được, bỗng khởi nghi mà nói “Hình như chẳng phải là Nhân Duyên, cũng không phải là Tự Nhiên của ngoại đạo”, mà còn cho Giác Tánh là Tự Nhiên, nói rằng Giác Tánh lìa xa hai tướng thị và phi, lặng trong, thường trụ nên gọi là Tự Nhiên. Trước thì chấp cái thấy sông(5) là chẳng sanh diệt, đã là chưa đạt đến cội gốc. Nay thì chỉ ra cái “tánh lìa khỏi cái thấy”, cho đó là Tự Nhiên, lại càng chưa siêu thoát. Nên ông cầu xin Thế Tôn khai thị cho khỏi lạc vào những tà kiến hư vọng điên đảo của các thuyết Tự Nhiên và Nhân Duyên.
Tổ Trường Sa sầm khiến vị tăng hỏi Hòa thượng Hội: “Khi chưa thấy Nam Tuyền thì như thế nào ?”
Ngài Hội im lặng hồi lâu.
Vị tăng hỏi: “Sau khi thấy thì thế nào ?”
Ngài Hội nói: “Không thể riêng có”
Vị tăng về thưa lại với Tổ Trường Sa. Tổ Sa nói :
“Đầu sào trăm thước đã được ngồi
Tuy rằng nhập được vẫn chưa Chân
Đầu sào trăm thước cần tiến bước
Mười phương thế giới hiện toàn thân.”
(Bách xích can đầu tọa để nhơn
Tuy nhiên đắc nhập bất vi Chơn
Bách xích can đầu tu tấn bộ
Thập phương thế giới hiện toàn thân.)
Vị tăng hỏi: “Đầu sào trăm thước làm sao tiến bước ?”
Tổ Sa đáp: “Núi Lãng Châu, sông Lễ Châu.”
Vị tăng thưa: “Dạ, chẳng am hiểu.”
Tổ Sa rằng : “Bốn biển, năm hồ vua trị trông.”
Ngài Thiên Đồng tụng :
“Một tiếng gà phá mộng ngọc nhân(6)
Nhìn lại cuộc đời sắc sắc bằng
Có tin xuân sấm dục trùng nở
Đào lý vô ngôn, tự thành đuờng (lối)
Đến thời tiết, gắng sức cày
Ai ngại ruộng xuân bùn lút cẳng ?”
Cũng như họp nhau ngồi ở chỗ sạch sẽ, chẳng thể xuống nước, xuống bùn, ra tay ngang dọc bèn là cùng sanh diệt chống trái. Nên tuy là có nhập nhưng chẳng phải chân thật. Chỗ ngoại đạo gọi là Minh Đế, đại khái tựa hồ như đây.
TỔ Trường Sa nói : “Mười phương thế giới hiện toàn thân”. Ngoại đạo cũng nói có Thần Ngã cùng khắp mười phương. Chỗ nào chẳng đồng, thử tham coi !

About namcuulong

Check Also

III. NGHI LÀ NHÂN DUYÊN

Kinh : Ông Anan thưa: “Chắc là cái tánh thấy mầu nhiệm này tánh nó ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *