Home / KINH - LUẬN / Kinh Lăng Nghiêm Tông Thông / Lăng Nghiêm Tông Thông quyển 2 / Mục 2 tiếp theo / QUYỂN II – VII. CHỈ TÁNH THẤY KHÔNG SANH DIỆT

QUYỂN II – VII. CHỈ TÁNH THẤY KHÔNG SANH DIỆT

Kinh: Khi ấy, vua Ba Tư Nặc đứng dậy bạch Phật : “Trước tôi chưa được vâng nghe lời Phật dạy bảo, tôi thấy các Ông Ca Chiên Diên, Tỳ La Chi Tử đều nói : Thân này chết rồi thì mất hẳn gọi là Niết Bàn. Nay tuy được gặp Phật, nhưng tôi vẫn còn hồ nghi. Xin Phật chỉ rõ làm thế nào chứng biết chỗ chẳng sanh diệt của tâm này. Hiện giờ các hàng hữu lậu trong đại chúng cũng đều trông mong được nghe điều ấy.”
Phật nói : “Đại Vương, thân ông hiện đây, nay ta hỏi ông: cái thân xác thịt của ông có giống được như kim cương, còn hoài chẳng hoại, hay lại biến đổi và tan rã?”
– Bạch Thế Tôn, cái thân hiện đây của tôi, rốt cuộc cũng thay đổi và tiêu diệt.
Phật bảo : “Đại Vương, ông chưa từng diệt, làm sao biết là phải bị diệt

Thông rằng : Đức Thế Tôn nhủ lời, bước bước đều quay về chân. Như hỏi “Ông chưa từng diệt, làm sao biết diệt ?” Nếu là bậc thượng căn lợi trí thì liền ngộ “Cái người biết sự diệt, vốn chưa, từng sanh diệt”, liền chứng Vô Sanh Pháp Nhẫn.
Có nhà sư hỏi Tổ Vân Cư : “Mới sanh ra vì sao chẳng biết có ?”
Đáp : “Chẳng cùng sanh.”
Hỏi : “Khi chưa sanh thì như thế nào ?”
Đáp : “Chưa từng diệt”
Hỏi : “Khi chưa sanh thì ở đâu ?”
Đáp : “Có chỗ chẳng thu nạp.”
Hỏi : “Vì sao người chẳng thọ diệt ?”
Đáp : “Diệt ấy chẳng thể được.”
Xem chỗ đối đáp của Tổ Vân Cư như thế, há phải mơ hồ ! Cần rõ chuyện bên đó mới có thể xem lời nói này !

About namcuulong

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *