Home / KINH - LUẬN / Kinh Pháp Cú thí dụ / QUYỂN THỨ TƯ PHẨM THỨ BA MƯƠI HAI – ÁI DỤC (tiếp theo)

QUYỂN THỨ TƯ PHẨM THỨ BA MƯƠI HAI – ÁI DỤC (tiếp theo)

5- PHẬT KHUYÊN ÔNG TRƯỞNG GIẢ BỊ RỂ GIẾT CON GÁI ÔNG

Thuở xưa, lúc Phật ở tại Tinh xá nước Xá-vệ thuyết pháp cho loài trời, rồng, quỷ nghe, thì ở thế gian có một vị Trưởng giả giàu có, tiền của vô số, nhưng con cái thì chỉ có một cậu trai mười hai mười ba tuổi thôi. Vì con một, nhà lại hào phú, cậu này ăn rồi ở không, trong tay chẳng có một nghề, việc nhà cũng không hay biết. Sau khi cha mẹ qua đời chẳng mấy năm, tài vật tiêu sạch, cậu chẳng biết làm gì nuôi thân phải đi ăn xin. Một người bạn thân với cha cậu, cũng là nhà giàu lớn, thấy vậy thương tình, đem cậu về nuôi rồi gả con cho, lại cấp cho đứa ăn người ở, xe cộ bạc tiền, hơn nữa xây nhà dựng cửa thật là đồ sộ. Nhưng lại quen thói ỷ lại biếng lười, cậu không biết sinh hoạt là gì, cứ ngồi không ăn tiêu phung phí, chẳng bao lâu tài sản không còn gì, trở lại túng thiếu đói nghèo như trước.
Cha vợ hết sức bất mãn, nghĩ đến gả con bù của, càng thêm chán ngán. Ông hội thân tộc lại bàn về ý ông muốn bắt con lại để gả nơi khác. Cô gái nghe thấy được lật đật chạy về cho chồng hay tự sự và hỏi chồng coi có kế gì chống lại ý của cha nàng không. Nghe xong, chàng xấu hổ tự nghĩ thấy, trăm sự tại mình bạc phước, cha mẹ mất sớm lại không tập làm ăn sinh sống cho nên nay phải lâm vào cảnh mất vợ và trở lại đi xin tình ái ân thà chết chớ ai chịu cảnh sanh ly. Càng nghĩ đến chồng một nơi vợ một ngả, chàng càng tuyệt vọng. Một ý niệm khốc hại đến với chàng : Sống đồng tịch đồng sàng, thác đồng quan đồng quách. Chàng đưa vợ vào phòng khóa chặt cửa lại, đâm vợ chết rồi tự đâm lấy mình. Tôi tớ trong nhà hốt hoảng phi bảo với Trưởng giả. Mọi người bên nhà vợ từ bé đến lớn lật đật chạy đến thì việc đã rồi, chỉ còn nước tẩn liệm hai thi hài và đưa đi hỏa táng như thường lệ. Trong lúc thương tiếc con không nguôi, Trưởng giả nghe đồn có Phật ra đời đang thuyết pháp giáo hóa, ai được thấy Phật thì lòng đầy hoan hỷ, bao nhiêu ưu sầu đều tiêu hết. Ông bèn đưa người nhà đến nơi Phật trú, vào làm lễ xong, ngồi vào một góc. Phật hỏi Trưởng giả đến có việc gì và tại sao có vẻ buồn rầu như thế ?
Ông bạch Phật :
– Kẻ tại gỉa này là người chẳng đức, chỉ có một gái lại gả nhằm đứa ngu, tiền bạc cấp cho cứ ngồi không ăn, chẳng một kế sanh nhai. Giận quá tôi định bắt con gái về gả chỗ khác thì chàng rể quý của tôi giết vợ và tự sát, đám táng vừa xong trên đường về xin vào đây hầu Thế Tôn.
Phật nói với ông Trưởng giả : – Tham muốn giận hờn thường là bệnh của người đời, còn ngu si không trí là của hoạn họa. Ba cõi năm đường đều do đấy mà rơi vào hố, lăn lộn trong sanh tử không biết bao nhiêu kiếp mà nói. Biết bao nhiêu người chịu khổ muôn bề mà còn chẳng biết ăn năn hối cải hà huống kẻ ngu muội làm sao biết được lẽ này. Cái độc của tham muốn nguy hại vô cùng, nó có thể giết hại thân mình luôn cả họ hàng thân tộc và tất cả chúng sanh, nào phải giới hạn trong vòng vợ với chồng. Nói xong Phật đọc bài kệ :
Ngu dĩ tham tự phước
Bất cầu độ bỉ ngạn
Tham vi tài ái cố
Hại nhơn diệc tự hại
Ái dục ý vi điện
Dâm nộ si vi chủng
Cố thí độ thế giả
Đắc phước vô hữu lượng
Bạn thiểu nhi hóa đa
Thương nhơn hữu dịch cụ
Thi dục tộc hại mạng
Cố huệ bất tham dục.
Dịch:
Ngu lấy tham tự trói
Chẳng cầu sang bờ kia
Tham vì thương tiền của
Hại người cùng tự hại
Ruộng là ý muốn ưa
Giống là dâm, ngu, giận
Bởi cớ ban cho khắp
Được phước không lường vậy
Khách ít mà hàng nhiều
Nhà buôn nên sợ hãi
Ham muốn vật hại mạng
Người sáng chẳng ham muốn.
Trưởng giả nghe Phật nói kệ xong lòng mừng vui hớn hở, bao nhiêu sầu muộn đều tiêu tan rồi cùng người lớn kẻ nhỏ trong gia quyến và các thính giả phá trừ hai mươi ức ác nghiệp, đồng được đạo Tu-đà-hoàn

PHẬT ĐỘ HAI VỊ XUẤT GIA MÀ CÒN TƯ TƯỞNG ÁI DỤC

Một lúc nọ, khi Phật ở Tinh xá nước Xá-vệ thuyết pháp cho trời, rồng, thần, vua, dân nghe. Có hai chàng lêu lỏng chơi bời kết bạn với nhau rất là thân thiết, đi đâu cũng như bóng với hình. Một hôm, hai người cùng bàn tính và đồng ý muốn làm Sa-môn. Họ bèn đưa nhau đến nơi Phật ở, vào trong lễ Phật cúi mọp xoa tay bạch Phật :
– Chúng tôi muốn làm Sa-môn, xin Phật nhận cho.
Phật chấp thuận, cho làm đệ tử và dạy hai người cùng ở chung một phòng.
Tánh nào tật nấy, tuy đã xuất gia, hai chàng không nghĩ gì đến việc tu hành mà mơ tưởng đến chuyện thế gian ân ái không lúc nào dứt bỏ được, vì vậy mà chẳng bao lâu sanh bệnh.
Với đôi mắt huệ Phật thấy biết hai chàng tư tưởng đang loạn, tâm ý đang chạy theo dục lạc, không định vào việc tu hành cho nên không tiến bước

About namcuulong

Check Also

PHẨM THỨ BA MƯƠI SÁU – NIẾT BÀN

PHẨM THỨ BA MƯƠI SÁU – NIẾT BÀN PHẬT DẠY NƯỚC NÀO CÓ BẢY ĐIỀU ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *