Home / KINH - LUẬN / Kinh Pháp Cú thí dụ / QUYỂN THỨ TƯ PHẨM THỨ BA MƯƠI HAI – ÁI DỤC (tiếp theo)

QUYỂN THỨ TƯ PHẨM THỨ BA MƯƠI HAI – ÁI DỤC (tiếp theo)

QUYỂN THỨ TƯ PHẨM THỨ BA MƯƠI HAI ÁI DỤC (tiếp theo)
3- PHẬT DÙNG THẦN THÔNG ĐỘ ÔNG TRƯỞNG GIẢ NHỚ LẠI TIỀN KIẾP

Xưa kia, lúc Phật ở nước Xá-vệ nói pháp cho trời, người nghe. Trong thành có một người Bà-la-môn sang cả, tiền của không kể xiết, vì ông Keo kiết tham lam, tích trữ mà chẳng cho ra. Đến bữa ăn, ông ta đóng chặt cửa lại, chẳng muốn thấy khách đến vào giờ ấy, nhất là những người ăn xin, những thầy Sa-môn, Phạm Chí thì đừng mong gặp ông.
Một hôm, Trưởng giả muốn ăn ngon, mới bảo vợ lo sắn xếp một bữa thịnh soạn, bắt một con gà thật mập làm thịt chưng gừng. Cơm nước lo xong ông ra lệnh cho gia nhơn đóng kín các cửa lai rồi vợ chồng và đứa con đồng ngồi vào bàn, ông bà thay phiên xé thịt đút cho con.
Phật biết chủ nhà là người có căn tu đáng được hóa độ, bèn hóa ra một thầy Sa-môn xuất hiện ngay trước mặt Trưởng giả, miệng nói : “Xin ít nhiều bố thí, sẽ được giàu to”.
Trưởng giả ngước lên nhìn thấy quát tháo : Ông là nhà tu hành sao chẳng biết xấu hổ, trong nhà người ta đang ăn sao đường đột như vậy? Thầy Sa-môn đáp :
– Chính ông là người ngu si nên không biết xấu hổ, còn ta làm Sa-môn, có gì là xấu hổ ! Trưởng giả hỏi :
– Tôi và gia đình đang ăn uống vui vẻ với nhau có gì là xấu hổ ?
– Ông giết cha cúng dường cho kẻ thù mà không biết, như vậy chẳng đáng xấu hổ sao ?
Tiếp theo Phật đọc bài kệ :
Sở sanh chi bất tuyệt
Đản dụng thực tham dục
Dưỡng oán ích khưu trủng
Ngu nhơn thường cấp cấp
Tuy ngục hữu câu diệp
Huệ nhơn bất vị lao
Ngu kiến thê tử sức
Nhiễm trước ái thậm lao
Huệ thuyết ái vi ngục
Thâm cố nan đắc xuất
Thị cố đương đoạn khí
Bất thị dục vi an.
Dịch:
Cành sanh tử chẳng cắt
Chỉ tại ăn tham muốn
Nuôi oán đắp mộ cao
Người ngu thường mài miệt
Tuy ngục có câu móc
Người sáng chẳng mắc đâu
Ngu thấy vợ con đẹp
Sanh lòng yêu nhọc nhằn
Trí bảo yêu là ngục
Dày chắc không thể thoát
Vì vậy nên đập gãy
Đừng lấy muốn làm an.
Nghe kệ, Trưởng giả hốt hoảng hỏi :
– Tại sao đạo nhơn lại nói như vậy ?
– Con gà ông đang ăn thịt đời trước là cha của ông, vì tham lam quá độ nên nay làm gà để cho ông ăn. Còn thằng con của ông thuở xưa làm quỷ La sát và cha ông là khách buôn hay ngồi thuyền vượt biển, chẳng may rơi vào tay La sát bị nó ăn tươi. Chuyện đã xảy ra năm trăm năm trước. Nay vì ông còn chút tội dư, quỷ kia lại sanh làm con ông, chờ ngày làm hại. Đến như bà vợ của ông thì đời trước thật là mẹ ông, nhưng vì mê luyến ái ân cho nên nay trở lại thế gian làm vợ ông. Ông mê muội không biết đời trước của mình, giết cha nuôi oán, lấy mẹ làm thê, năm đường sanh tử lộn vòng không biết đâu là ngừng, ai là người hiểu biết lẽ này ? Chỉ có hàng đạo sĩ mới thấy đây thấy kia, kẻ ngu si chẳng biết gì, há chẳng lấy đó làm xấu hổ sao ?
Trưởng giả bỗng dưng tóc râu dựng đứng ra vẻ khiếp sợ vô cùng. Phật hiện oai thần, ra lệnh cho Trưởng giả nhớ lại tiền kiếp, quỳ lạy sám hốì và lãnh năm giới, Phật thuyết pháp cho nghe và ngay đó Trưởng giả được đạo Tu-đà-hoàn.

4- PHẬT ĐỘ MỘT TỲ KHEO TRẺ TUỔI VƯỢT KHỎI ÁI DỤC

Phật đang thuyết pháp tại Tinh xá Kỳ Hoàn, nước Xá-vệ, thì có một Tỳ-kheo trẻ vào thành đi dài theo đường khất thực. Gặp cô gái đoan chánh không ai bằng, thầy ta vì lòng phàm chưa dứt, đâm ra mê mệt thậm chí đến khi trở về Tinh xá bữa ăn hôm ấy không tiêu, rồi từ đó nhan sắc tiều tụy, nằm hoài chẳng dậy. Bạn đồng tu đến hỏi thăm, thầy trình thật tự sự và nói thêm muốn hủy đạo tâm để theo ái dục nhưng ý nguyện không thành cho nên rầu quá mà sanh bệnh. Bạn đồng học hết lòng giảng du, chẳng có lời nào vào tai thầy. Họ bèn xúm nhau dìu độ người bệnh đến trước Phật và đem sự thật trình lên.
Phật nói với tiểu Sa-môn :
– Chuyện ông muốn có gì khó đâu, sầu muộn làm gì, Ta sẽ vì ông mà phương tiện giải quyết, bây giờ hãy ăn uống cho lại sức đi.
Tỳ-kheo nghe Phật nói, mừng vui khôn xiết, trong chốc lát bao nhiêu uất ức nghẹn ngào tiếu mất.
Phật bèn dẫn thầy Tỳ-kheo và tất cả môn đệ vào thành, đến nhà cô gái đẹp. Thì ra cô đã chết ba ngày rồi, cha mẹ quá thương chưa chịu hỏa táng, thi hài còn đó, mùi hôi hám đã xông ra. Phật kêu Tỳ-kheo nói :
– Đó, cô gái đoan trang ông mong ước nay là như thế, ông thấy chưa ? Vạn vật vô thường, biến đổi từng cái thở ra hít vào, người ngu chỉ thấy cái bề ngoài liền lạc bóng dáng mà không thấy cái bên trong dời đổi xấu xa, tự đan lưới rồi lấy đó làm vui.
Phật nói tới đây, đọc lên bài kệ :
Kiến sắc tâm mê hoặc
Bất duy quán vô thường
Ngu dĩ vi mỹ thiện
An tri kỳ phi Chơn
Dĩ dâm lạc tư lý
Thí như tàm tác kiến
Trí giả năng đoạn khí
Bât niệm trừ chúng khổ
Tâm niệm phóng dật giả
Kiến dâm dĩ vi tịnh
Ân ái ý thạnh tăng
Tùng thị tạo lao ngục
Giác ý diệt dâm giả
Thường niệm bất dục tịnh
Tùng thị xuất tà ngục
Năng đoạn lão tử hoạn
Dịch:
Thấy sắc lòng say đắm
Vô thường lẽ không suy
Ngu lấy sắc làm đẹp
Nào hay chẳng phải chơn
Nhốt mình trong dâm lạc
Kết kén tằm đâu hơn
Người trí dứt bỏ cả
Khổ đâu còn lo trừ
Tư tưởng để buông lung
Dâm dục cho là sạch
Ân ái lòng càng tăng
Thì tự xây tù ngục
Người tỉnh diệt ý dâm
Thường nghĩ dâm chẳng tịnh
Nhờ vậy ra khỏi ngục
Năng dứt nạn già chết
Thấy người đẹp bây giờ mặt mày phình lên nhợt nhạt thêm hôi thúi không thể đứng gần, lại nghe bài kệ thức tỉnh của Phật, thầy Tỳ-kheo trẻ tuổi nhận biết sự mê lầm của mình bèn dập đầu tạ tội, ăn năn lỗi mình. Phật dẫn thầy về Tinh xá Kỳ Hoàn và từ ấy thầy quyết tâm tu học, dầu chết không nài, về sau được đạo A-la-hán.

About namcuulong

Check Also

PHẨM THỨ BA MƯƠI SÁU – NIẾT BÀN

PHẨM THỨ BA MƯƠI SÁU – NIẾT BÀN PHẬT DẠY NƯỚC NÀO CÓ BẢY ĐIỀU ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *