Home / KINH - LUẬN / Kinh Ma Ha Bát Nhã Ba La Mật / TẬP MỘT KINH MA HA BNBLM / KINH MA HA BÁT NHÃ BA LA MẬT – QUYỂN THỨ BẢY

KINH MA HA BÁT NHÃ BA LA MẬT – QUYỂN THỨ BẢY

Những gì hòa hợp sinh, nên không có tự tính?
Sắc hòa hợp sinh nên không có tự tính.
Thọ, tưởng, hành, thức hòa hợp sinh nên không có tự tính.
Nhãn đến ý xúc, nhân duyên, sinh thọ hòa hợp sinh nên không có tự tính.
Đàn na ba la mật đến Bát nhã ba la mật hòa họp sinh nên không có tự tính.
Tứ niệm xứ đến bất cộng, pháp hòa hợp sinh nên không có tự tính.
Lại này Ngài Xá Lợi Phất! Tất cả pháp về thường cũng không mất”.
Ngài Xá Lợi Phất hỏi: “Sắc vô thường cũng không mất. Thọ, tưởng, hành, thức vô thường cũng không mất.
Tại sao vậy? Vì nếu pháp vô thường thời là tướng lay động, tướng rỗng không. Do, đây nên tất cả pháp hữu vi vô thường cũng không mất.
Lại này Ngài Xá Lợi Phất! Hoặc pháp hữu lậu hoặc pháp vô lậu, hoặc pháp hữu ký, hoặc pháp vô ký, là pháp vô thường cũng không mất . Tại sao vậy? vĩ nếu pháp vô thường thời là tướng lay động, là tướng rỗng không. Do đây nên tất cả pháp có-tạo tác vô thường cũng không mất.
Lại này Ngài Xá Lợi Phất! Tất cả pháp chẳng phải thường, chẳng phải diệt”.
Ngài Xá Lợi Phất hỏi: “Những pháp nào chẳng phải thường, chẳng phải diệt?”.
Ngài Tu Bồ Đề nói: “Sắc chẳng phải thường chẳng phải diệt, thọ, tưởng, hành, thức chẳng phải thường, chẳng phải diệt. Tại sao vậy? Vì tính tự như vậy. Nhẫn đến ý xúc, nhân duyên, sinh thọ, chẳng phải thường, chẳng phải diệt. Tại sao vậy? Vì tính tự như vậy.
Do những nhân duyên trên đây, nên các pháp hòa hợp sinh không có tự tính”.
Ngài Xá Lợi Phất hỏi: “Do duyên cớ gì mà sắc đến thức rốt ráo chẳng sinh?”.
Ngài Tu Bồ Đề nói: “Sắc đến thức chẳng phải pháp tạo tác. vì tác giả bất khả đắc.
Nhãn đến ý xúc, nhân duyên, sinh thọ chẳng phải pháp tạo tác, vì tác giả bất khả đắc.
Tất cả pháp đều chẳng phải khởi, chẳng phải tác, vì tác giả bất khả đắc.
Do đây nên sắc đến thức rốt ráo bất khả sinh”.
Ngài Xá Lợi Phất hỏi: “Do nhân duyên gì mà rốt ráo bất khả sinh chẳng gọi là sắc đến thức?”.
Ngài Tu Bồ Đề nói: “Sắc tính rỗng không. Rỗng không này không có sinh, không có diệt, không có trụ, không có dị. Thọ, tưởng, hành, thức cũng như vậy.
Nhẫn đến ý xúc, nhân duyên, sinh thọ cùng tất cả pháp hữu vi tính rỗng không. Rỗng không này không có sinh, diệt, trụ, dị.
Do đây nên rốt ráo chẳng sinh chẳng gọi là sắc. Rốt ráo chẳng sinh chẳng gọi là thọ, tưởng, hành, thức”.
Ngài Xá Lợi Phất hỏi: “Pháp rốt ráo chẳng sinh, nên dạy Bát nhã ba la mật này chăng?”.
Ngài Tu Bồ Đề nói: “Rốt ráo chẳng sinh chính là Bát nhã ba la mật. Bát nhã ba la mật chính là rốt ráo chẳng sinh. Bát nhã ba la mật cùng rốt ráo chẳng sinh không hai không khác. Do đây nên nói rằng rốt ráo chẳng sinh, nên dạy Bát nhã ba la mật này chăng?”.
Ngài Xá Lợi Phất hỏỉ: “Do nhân duyên gì mà rời lìa rốt ráo chẳng sinh thời không Bồ Tát thật hành Vô thượng Chính đẳng Chính giác?”.
Ngài Tu Bồ Đề nói: “Đại Bồ Tát lúc thật hành Bát nhã ba la mật, chẳng thấy rốt ráo chẳng sinh khác với Bát nhã ba la mật, cũng chẳng thấy rốt ráo chẳng sinh khác với Bồ Tát.
Rốt ráo chẳng sinh với Bồ Tát không hai, không khác.
Chẳng thấy rốt ráo chẳng sinh khác với sắc, vì rốt ráo chẳng sinh với sắc không hai, không khác.
Chẳng thấy rốt ráo chẳng sinh khác với sắc, vì rốt ráo chẳng sinh với sắc không hai, không khác.
Chẳng thấy rốt ráo chẳng sinh khác với thọ, tưởng, hành, thức vì rốt ráo chẳng sinh với thọ, tưởng, hành, thức không hai, không khác, nhẫn đến nhất thiết chủng trí cũng như vậy.
Do đây nên lìa rốt ráo chẳng sinh nên không có Bồ Tát thật hành Vô thượng Chính đẳng Chính giác”.
Ngài Xá Lợi Phất hỏi: “Do nhân duyên gì mà Bồ Tát nghe thuyết trên đây tâm chẳng trầm một, chẳng ăn năn, chẳng kinh hãi, chẳng sợ sệt, thời gọi là Bồ Tát thật hành Bát nhã ha la mật?”.
Ngài Tu Bồ Đề nói: “Đại Bồ Tát chẳng thấy các pháp có giác tri tưởng. Đại Bồ Tát thấy tất cả các pháp như mộng, như hưởng, như ảnh, như ảo, như diêm, như hóa. Do đây nên nghe thuyết trên đây, Bồ Tát tâm chẳng trầm một, chẳng ăn năn, chẳng kinh hãi, chẳng sợ sệt”.
Bấy giờ Ngài Tu Bồ Đề bạch Phật: “Thế Tôn! Đại Bồ Tát thật hành Bát nhã ba la mật quán sát các pháp như vậy. Lúc ấy đại Bồ Tát chẳng lãnh thọ sắc, chẳng hiển thị sắc, chẳng an trụ sắc, chẳng chấp trước sắc, cũng chẳng nói là sắc. Với thọ, tưởng, hành, thức cũng như vậy.
Vói nhãn, nhĩ, tỉ, thiệt, thân, ý chẳng thọ, chẳng thị, chẳng trụ, chẳng trước, cũng chẳng nói là nhãn đến ý.
Với Đàn na ba la mật đến Bát nhã ba la mật, chẳng lãnh thọ, chẳng hiển thị, chẳng an trụ, chẳng chấp trước, cũng chẳng nói là Đàn na ba la mật đến Bát nhã ba la mật.
Với nội không đến vô pháp hữu pháp không, chẳng lãnh thọ, chẳng hiển thị, chẳng an trụ, chẳng chấp trước, cũng chẳng nói là nội không đến vô pháp hữu pháp không.
Lúc thật hành Bát nhã ba la mật, đại Bồ Tát đối với tứ niệm xứ đến bất cộng pháp nhẫn đến nhất thiết chủng trí, chẳng lãnh thọ, chẳng hiển thị, chẳng an trụ, chẳng chấp trước.
Bạch đức Thế Tôn! Lúc thật hành Bát nhã ba la mật, đại Bồ Tát chẳng thấy sắc nhẫn đến chẳng thấy nhất thiết chủng trí.
Tại sao vậy? sắc chẳng sinh thời chẳng phải sắc. Thọ, tưởng, hành, thức chẳng sinh thời chẳng phải thọ, tưởng, hành, thức.
Nhãn chẳng sinh thời chẳng phải nhãn. Nhĩ, tỉ, thiệt, thân, ý chẳng sinh thời chẳng phải nhĩ, tỉ, thiệt, thân, ý.
Đàn na ba la mật đến Bát nhã ba la mật chẳng sinh thời chẳng phải Đàn na ba la mật đến chẳng phải Bát nhã ba la mật.
Nội không đến vô pháp hữu pháp không chẳng sinh thời chẳng phải nội không đến Chẳng phải vô pháp hữu pháp không.
Tại sao vậy? sắc chẳng sinh thời chẳng hai, chẳng khác. Nhẫn đến vô pháp hữu pháp không chẳng sinh thời chẳng hai, chẳng khác.
Bạch đức Thế Tôn! Tứ niệm xứ chẳng sinh thời chẳng phải tứ niệm xứ.
Nhẫn đến bất cộng pháp chẳng sinh thời chẳng phải bất cộng pháp.
Pháp như, pháp tính đến bất khả tư nghì tính chẳng sinh thời chẳng phải pháp như đến chẳng phải bất khả tư nghi tính. Nhẫn đến nhất thiết chủng trí chẳng sinh thời chẳng phải nhất thiết chủng trí.
Tại sao vậy? Tứ niệm xứ đến nhất thiết chủng trí chẳng sinh thời chẳng hai, chẳng khác. Bất sinh đây chẳng phải một, chẳng phải hai, ba, chẳng phải sai khác. Thế nên pháp ấy chẳng sinh thời chẳng phải pháp ấy.
Bạch đức Thế Tôn! sắc tướng chẳng diệt thời chẳng phải sắc.
Tại sao vậy? sắc và tướng chẳng diệt chẳng hai, chẳng khác. Vì pháp chẳng diệt này chằng phải một, chẳng phải hai, ba, chẳng phải sai khác. Thế nên sắc tướng chẳng diệt thời chẳng phải sắc.
Như sắc, thọ, tưởng, hành, thức nhẫn đến bất cộng pháp cũng vậy.
Do đây nên sắc vào trong pháp số vô nhị, thọ, tưởng, hành, thức vào trong pháp số vô nhị, nhẫn đến nhất thiết chủng trí vào trong pháp số vô nhị”.

About namcuulong

Check Also

KINH MA HA BÁT NHÃ BA LA MẬT – QUYỂN THỨ SÁU

KINH MA HA BÁT NHÃ BA LA MẬT – QUYỂN THỨ SÁU Hán dịch: Pháp ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *