Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 98 – CHƯƠNG PHÁP DIỆT

PUCL QUYỂN 98 – CHƯƠNG PHÁP DIỆT

Chư thiên và quỉ thần
Cùng các thần khoáng dã
Buồn thảm, tâm sầu não
Lăn lộn không kiểm chế.
Vì đèn pháp đã tắt
Chính học đã hủy diệt
Đời nay thật suy đồi
Trống pháp không còn vang.
Quân ma bày tiệc mừng
Tụ tập chúc tụng nhau
Đưa tay cao nói rằng:
“Nay đủng là mạt pháp
Ta biết đời tương lai
Sẽ có hoạn nạn này
Càng phải siêng tinh tấn
Nỗ lực cầu giải thoát
98.7. PHÁ GIỚI
Kinh Liên Hoa Diện ghi: “ Đức Phật bảo:
– Này A-nan! Đời vị lai, có các tì-kheo phá giới, thân đắp ca-sa, đi khắp thành ấp, đến các xóm làng ở lại nhà bà con thân thuộc. Người này chẳng phải là tì-kheo, cũng chẳng phải là cư sĩ. Vì họ chỉ lo nuôi dưỡng thê thiếp, sinh sản con cái.
Lại có tì-kheo đến nhà dâm nữ, dâm tì-kheo ni, cất chứa vàng bạc tạo dựng sản nghiệp để tự nuôi sống. Lại có tì-kheo làm sứ giả để tự nuôi sống, có tì-kheo bào chế thuốc thang để tự nuôi sống, có tì-kheo thường đánh cờ bạc để nuôi sống, có tì-kheo làm nghề bói toán để tự nuôi sống. Lại có tì-kheo tụng chú trừ đuổi quỉ thần cho người để lấy tiền tài nuôi sống thân mạng. Lại có người làm nghề đồ tể nuôi sống thân mạng, có người lạm dụng tiền vật của Tam bảo để nuôi sống bản thân. Lại có tì-kheo bên trong đã phạm giới, nhưng ngoài dối hiện tướng giữ giới trang nghiêm để thụ nhận của thí chủ. Lại có người bỏn xẻn cất giữ vật của chúng tăng, không cho khách tăng dùng. Lại có người bỏn xẻn phòng tăng, giường tòa, không cho khách tăng sử dụng.
Lại có tì-kheo chưa chứng quả A-la-hán mà dối xưng là a-la-hán, vì muốn mọi người biết để được cúng dường nhiều, chỉ vì lo nuôi sống thân mạng, không biết tu đạo. Lại có tì-kheo làm nghề buôn bán mong có nhiều tiền của để nuôi sống bản thân. Lại có người chuyên hành nghề trộm cắp để tự nuôi sống. Có người làm nghề chăn nuôi gia súc cho đến mua bán để tự nuôi sống. Lại có người buôn bán nô tì để tự nuôi sống. Có người làm nghề đồ tể giết trâu, dê … để tự nuôi thân. Có người được chiêu mộ vào quân lính, ra chiến trường giết giặc, giết hại nhiều người để lập công trạng. Lại có người chuyên đi cướp đoạt đánh phá thành ấp, tụ lạc để tự nuôi sống.
Do vô lượng nguyên nhân dẫn đến địa ngục như thế, nên sau khi mạng chung đều rơi vào địa ngục. Như thịt sư tử không loài vật nào dám ăn, chỉ có trùng từ thân sư tử sinh ra trở lại ăn thịt nó. Phật bảo:
– Này A-nan! Phật pháp của ta chẳng phải do người khác phá hoại, chỉ có những ác tì-kheo trong Phật pháp ta phá hoại mà thôi. Chúng cũng như gai độc, phá hoại Phật pháp mà ta đã siêng năng gian khổ gom chứa trong ba a-tăng kì kiếp.
A-nan nghe Phật nói như thế, trong lòng rất lo sợ, rúng động toàn thân, liền bạch:
– Bạch đức Thế Tôn! Ngài sớm vào niết-bàn là đúng lúc! Làm sao nỡ nhìn thấy những viêc ác ở đời vị lai như thế!
Đức Phật bảo:
– A-nan! Đời vị lai, có nhiều người cư sĩ tại gia được sinh thiên, người xuất gia phần nhiều đọa vào địa ngục, ngạ quỉ, súc sinh. Ông nên biết! Nghiệp thiện ác không bao giờ mất, như thời quá khứ, khi Ta làm thương nhân dong thuyền ra biển lớn, vì cứu nhiều người mà phải giết một người. Do duyên nghiệp ấy mà đến khi thành Phật, thân vẫn còn bị nạn cây gỗ nhọn đâm vào chân”.
Kinh Như Lai biến ghi: “Bấy giờ Thế Tôn bảo các tì-kheo:
– Đời tương lai sẽ có các tì-kheo không thuận một pháp mà làm cho Phật pháp bị hủy diệt, không phát triển. Đó là không giữ gìn giới cấm, không biết phòng hộ tâm, không tu trí tuệ, buông lung tâm ý, chỉ cầu tiếng tốt, không tuân theo lời Phật, không chịu siêng năng tu tập, sự nghiệp độ đời.
Lại có hai việc khác làm cho Phật pháp bị hủy diệt:
1. Không giữ gìn giới cấm, không nhiếp phục tâm, không tu trí tuệ, chỉ biết nuôi dưỡng vợ con, buông lung tâm ý, buôn bán kinh doanh để sinh sống.
2. Kết bè kết đảng, thấy người phụng thờ Phật pháp sinh tâm ganh ghét. Muốn làm cho người kia đọa lạc, nên luận bàn nhau cho người ấy là dua nịnh, trong tâm luôn nghĩ điều xấu ác, bên ngoài dối hiện thanh bạch.
Lại có ba việc làm cho Phật Pháp bị hoại diệt: Không giữ gìn giới cấm, không nhiếp phục tâm, không tu trí tuệ.
2. Đọc văn tự không xét kĩ câu cú, lấy câu trên đặt ở dưới, lấy câu dưới để lên đoạn trên, đảo lộn đầu đuôi, không hiểu chỗ cùng tột của giáo liễu nghĩa mà tự cho là đúng.
3. Người trí quở trách, không chịu vâng theo, trở lại sân giận bảo người ấy có tâm tật đố. Kém hiểu biết, không phân biệt nghĩa lí, nên điều gì cũng cho là đúng.
Lại có bốn việc làm cho Phật pháp bị hủy diệt:
1. Đời tương lai tì-kheo bỏ sự nghiệp tu đạo ở nơi thanh vắng.
2. Tì-kheo chỉ thích đến những nơi ồn náo trong nhân gian, giảng thuyết, luận bàn chỉ mong được cúng ca-sa năm màu.
3. Nhìn xa trông rộng cho đó là kì đặc, lại tự cho mình đức hạnh cao tột không ai sánh bằng. Nhưng đó chỉ là trí tuệ nhỏ bé, giống như ánh sáng đèn sánh với mặt trời mặt trăng mà thôi.
4. Không nhiếp phục ba việc, không phòng hộ các căn, đứng trước phụ nữ dùng ngôn từ hoa mĩ, nhiều lời, nói những việc tốt lành để động tâm người; biến trong thành đục; thân hạnh bất chính, phế bỏ chính pháp.
Nếu tì-kheo muốn chân thật học đạo, phải buông bỏ những lời hoa mĩ, không cầu danh tiếng, chất phác, chân thật, lưu truyền chính kinh điển của Đức Phật, dùng ngôn từ diễn đạt pháp sâu xa, không cần nói nhiều, chỉ y theo chính kinh giảng thuyết, không bỏ câu cú, tuy nói ít nhưng luôn đúng, không sai ý của Phật. Mặc áo thô ăn uống đạm bạc, dù được thức ăn ngon cũng không vui, gặp thức ăn dở cũng không buồn. Y phục, thức ăn tốt xấu đều tùy hỉ ý thí chủ, chỉ lo bảo vệ sáu căn, không trái lời Phật. Tinh tấn tu học Phật pháp như cứu lửa cháy đầu. Tuỵ không gặp Phật ra đời, nhưng xuất gia vì đạo, tu học không luống bỏ, luôn giữ tâm an bình, khởi lòng thương tất cả”.
Luật Thập Tụng ghi: “Khi chính pháp diệt bởi thời tượng pháp, có năm điều phi pháp:
1. Tì-kheo vừa có chút tỏ ngộ bản tâm liền cho là mình đã chứng được pháp của bậc thánh.
2. Cư sĩ được sinh lên cõi trời, người xuất gia bị đọa địa ngục.
3. Có người bỏ tập nghiệp thế gian để xuất gia tu đạo, nhưng lại phá giới.
4. Kẻ phá giới lại được nhiều người ủng hộ, người trì giới lại không có người ủng hộ.
5. Ngay cả những vị a-la-hán cũng bị hủy nhục.
Lại có năm điều đáng lo sợ ở đời vị lai:
1. Tự thân đã không tu thân giới, tâm tuệ, lại độ người khác xuất gia, cũng không dạy họ tu tập thân giới, tâm tuệ.
2. Nuôi dưỡng sa-di.
3. Làm thầy y chỉ cho người khác.
4. Người như thế cùng với tịnh nhân, sa-dỉ, cư sĩ ở chung, đều không biết rõ ba việc: đào xới đất đai cắt cỏ, dùng nước tẩy rửa.
5. Tuy có tụng trì Tam tạng, nhưng lẫn lộn trước sau.
98.8. TRANH TỤNG

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 96 – CHƯƠNG XẢ THÂN

QUYỂN 96 Quyển này có một chương Xả thân. 96. CHƯƠNG XẢ THÂN 96.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *