Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

– Con mới phát bệnh đầu tháng này, hôm nay đã chết tại nhà của Nhâm Tử Thành ở Lang Da, ngày mai sẽ tẩn liệm, nên con đến đây đón cha mẹ!
Cha mẹ nói:
– Chỗ đó cách nhà ta cả nghìn dặm, dù cha mẹ muốn đến nhưng đâu kịp!
Người con nói:
– Bên ngoài đã có xe sẵn, ba mẹ cứ đi, sẽ đến kịp!
Hai ông bà theo con lên xe, có cảm giác như mình ngủ thiếp một lúc, gà gáy thì đến nơi. ông bà nhìn lại chiếc xe chở mình chính là xe hồn, ngựa gỗ. Ông bà theo chủ nhà đến bên xác con than khóc, sau đó hỏi bệnh tình của con mình, thì chủ nhà kể lại đúng như lời người con nói.
97.5.16. Đời Tùy, sa-môn Thích Huỵền Cảnh: Sư họ Thạch người Thương châu. Sư hiểu thấu lí nhiệm màu, chuyên giảng kinh Đại thừa. Có lần bị bệnh ba ngày, sư nói với thị giả:
– Ta muốn gặp Phật Di-lặc, tại sao lại làm Dạ-ma thiên chủ? Người rất đông, hãy nhìn xem!
Có người-hỏi nguyên nhân, sư đáp:
– Thức tưởng của phàm phu đâu thể biết được! Vừa rồi thiên chúng muốn đến đón ta.
Từ đó trở về sau mọi người nghe hương lạ phảng phất khắp phòng.
Một hôm, Sư nói:
– Ta sắp đi đây! Nguyện đời sau sẽ làm thiện tri thức cho các ông!
Nói xong sư an nhiên thị tịch. Lúc ấy nhằm tháng sáu niên hiệu Đại Nghiệp thứ hai (606). Sinh thời sư nguyện sau khi thị tịch hài cốt sư sẽ được thả xuống dòng sông. Khi sư thị tịch, mọi ngươi thả hài cốt sư xuống sông Tử Mạch trong xanh. Ba ngày sau mọi người đến xem thì thấy nơi ấy biến thành ngôi mộ cát rất cao, nước rẽ thành hai dòng. Đạo tục chứng kiến đều lấy làm lạ trước điềm lành này.
97.5.17. Đời Đường, cư sĩ Bùi Tắc Nam: Tằc Nam người Li Hồ, Tào châu. Ngày hăm mốt, niên hiệu Trinh Quán cuối cùng (649), ông chết. Ba ngày sau, sống lại, tự kể:
Lúc mới chết, có một người dân tôi đến gặp vua Diêm-la. Diêm vương mặc áo rất sạch đẹp, lệnh tôi phải làm trâu cày ruộng. Tôi thưa:
– Xin ngài ân xá, vì anh em tôi còn rất nhỏ, không có người phụng dưỡng song thân!
Nghe vậy Diêm vương động lòng thương xót, bèn sai sứ dẫn tôi đi về hướng nam, đến tầng cửa thứ ba. Bước vào, tôi thấy những cảnh tượng như vạc nước sôi, cho đến núi đao, rừng kiếm; lại thấy mấy nghìn người đều bị chặt đầu nằm la liệt trên đất. Những đầu người này đều than rất đói. Tôi lại thấy một bà lão cùng thôn đã bảy mươi tuổi rôi, lúc đó bà chưa chết, nhưng tôi lại thấy bà ngồi trước vạc nước sôi đun lửa. Xem xong, tôi lại trở lại gặp Diêm vương, lại gặp một người cùng thôn là Trương Thành. Bấy giờ Thành cũng chưa chết.
Có một người tố cáo với Diêm vương, Thành phá mộ của ông ta. Diêm vương sai sứ kiểm tra hư thật. Sứ giả tâu:
– Việc này là có thật.
Thành phân trần:
– Hôm đó tôi đang cày ruộng, bỗng nhiên con trâu chạy đến phá mộ ông ấy, nào phải tôi cố ý.
Diêm vương nói:
– Tuy ngươi không cố ý, chung qui là do lỗi bất cẩn.
Nói rồi, vương sai ngươi đánh vào hông Thành bảy gậy. Một lúc sau vương bảo tôi:
– Ngươi đã được vô sự, hãy mau trở về.
Sau đó, vương sai người đưa tôi trở về. Sứ giả dẫn tôi đi về hướng bắc, thì gặp một tường thành, vừa leo lên tường đã thấy nhà của mình. Tôi nghe có tiếng khóc, liền leo xuống tường thì bỗng thấy mình ngồi dậy.
Sau khi sống lại, Tắc Nam kể lại toàn bộ sự việc cho người trong làng nghe. Có người cũng xác nhận là thấy trên lưng Thành có bảy lằn roi bầm đen. Nam hỏi Thành về việc phá mộ. Thành đáp:
– Hoàn toàn đúng như vậy.
Bà lão kia không bao lâu cũng bị bệnh rồi qua đời.
97.5.18. Đời Đường, Vương Chi Hoàng: Khoảng niên hiệu Trinh Quán (627-650) ông từng làm huyện lệnh Hòa Xuyên, Thấm châu. Ông có người con gái gả cho Thôi Quĩ ở Bát Lăng. Quĩ bị bệnh và chết ở Hoà Xuyên. Thôi Quĩ chết đã mấy mươi ngày, nhưng cứ nửa đêm cả nhà đều nghe tiếng Quĩ nói chuyện. Lúc đầu, cả nhà rất sợ hãi, sau đó mọi người quen dần nên bớt sợ, nghe anh ta nói:
– Tôi là rể, tuy lập linh vị ở nhà vợ là không hợp, nhưng vì quá khổ, lại không có nơi nương tựa, nên hãy lập linh vị cho tôi.
Người vợ làm theo nguyện vọng của chồng, sớm chiều đều bày cợm cúng, nhưng linh không cho bày biện thịt cá, chỉ bảo cúng cơm chay. Vong linh của chồng thường khuyên vợ lễ Phật không nên biếng nhác, đồng thời còn kể rõ những việc trong địa ngục. Ông khuyên vợ:
– Sống trong đời, khó ai tránh nghiệp sát sinh và tội bất hiếu, những tội khác đều là nhỏ. Ta tuy vô tội, nhưng rất cần phúc đức để trợ giúp. Hãy vì tôi thường thiết trai cúng dường và sao chép các bộ kinh như Pháp hoa, Kim cang, Bát-nhã, Quán Ấm V.V.. mỗi loại hai ba bộ, cộng với các công đức trước đây mới có thể thoát khổ.
Từ đây về sau ta không về nữa. Cả nhà Vương Chi Hoằng theo lời của Quĩ, chép kinh cúng dường. Sau đó Quĩ lại đến cảm tạ và chào từ biệt. Cả nhà đều khóc tiễn đưa. Khi Quĩ mất, vợ anh ta đang mang thai, đến nay đứa bé đã bốn năm tuổi. Trước khi từ biệt, anh ta nói: “Con của chúng ta sau này chắc chắn sẽ làm quan, nàng hãy khéo nuôi dưỡng nó”. Từ đó về sau Thôi Quĩ không bao giờ về nữa.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 96 – CHƯƠNG XẢ THÂN

QUYỂN 96 Quyển này có một chương Xả thân. 96. CHƯƠNG XẢ THÂN 96.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *