Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 95 – CHƯƠNG BỆNH KHỔ

PUCL QUYỂN 95 – CHƯƠNG BỆNH KHỔ

Người chăm sóc bệnh nhân,
Phải sẻ chia nỗi khổ,
Thiện ác có báo ứng,
Như gieo nhân gặt quả.
Đức Thế Tôn là cha,
Các kinh giảo là mẹ,
Đồng học là anh em,
Do đây mà giải thoát.
Kinh Di-lặc sở vấn bản nguyện ghi: “Phật bảo A-nan:
– Lúc xưa Ta cầu đạo, khổ nhọc vô cùng mới được thành Phật, việc này rất nhiều. Này A-nan! Vào thời quá khứ, có thái tử Sở Kiến dung mạo khôi ngô tuấn tú. Một hôm, từ trong vườn đi ra, thái từ gặp một người bị bệnh rất nặng, trong lòng thương xót, đến hỏi:
– Nên dùng thuốc gì để chữa lành bệnh cho ông?
Người bệnh đáp:
– Chỉ có máu của vương tử mới chữa lành bệnh của tôi.
Thế là thái tử liền dùng dao bén cắt thân cho máu chảy ra để chữa bệnh cho người kia, với lòng chí thành, không hề hối hận. Thái tử lúc ấy chính là Ta. Nước trong bốn biển lớn còn có thể lường được, nhưng máu nơi thân Ta cho thì không thể tính kể.
Vào thời quá khứ, có thái tử Liên Hoa Vương dung mạo khôi ngô tuấn tú. Một hôm, từ trong vườn đi ra, thái tử gặp một người bị bệnh hủi, trong lòng thương xót đến hỏi:
– Cần dùng thuốc gì để chữa lành bệnh cho ông?
Người bệnh đáp:
– Chỉ có dùng tủy của vương tử thoa vào thân tôi thì bệnh mới lành!
Thế là thái tử liền đập các ống xương trên thân để lấy tủy đưa cho người bệnh, với tâm vui vẻ, không chút hối hận. Vị thái tử lúc ấy chính là Ta. Nước bốn biển lớn còn có thể lường được, nhưng tủy mà Ta bố thí không thể tính kể.
Vào thời quá khứ, có vua Nguyệt Minh dung mạo khôi ngô tuấn tú. một hôm, từ trong cung đi ra, nhà Vua gặp một người mù nghèo khổ, đói khát xin ăn dọc đường, dần đến chỗ vua. Vua Nguyệt Minh thấy người mù, trong lòng thương cảm rơi lệ, đến hỏi:
– Có thuốc gì chữa lành bệnh mù cho ông không?
Người mù thưa:
– Chỉ có mắt của vua mới chữa lành mắt tôi.
Thế là vua Nguyệt Minh tự móc hai mắt cho người mù kia, vớí lòng thanh thản, không chút ăn năn. Vua Nguyệt Minh lúc ấy chính là Ta. Núi Tu-di còn có thể lường được, nhưng mắt mà Ta bố thí thì không thể tính kể.
Phật bảo A-nan:
“ Lúc xưa, bồ-tát Di-lặc cầu đạo, không chịu bố thí mắt, tai, mũi, tay chân, thân mạng…, chỉ dùng phương tiện khéo léo, thực hành hạnh an lạc, cũng được chứng Vô thượng chính chân.
A-nan bạch Phật:
– Bạch đức Thế Tôn! Bồ“tát Di“lặc dùng phương tiện khéo léo gì mà thành Phật đạo?
Phật bảo A-nan:
– Bồ-tát Di-lặc ngày đêm sáu thời chỉnh y, nghiêm thân quì gối sát đất, hướng về mười phương chư Phật nói bài kệ:
Con sám tất cả tội
Tự tu các công đức
Qui y lễ chư Phật
Được trí tuệ vô thượng”.
Kinh Pháp cú dụ ghi: “Ngày xưa có một nước tên Hiền-đề. Bấy giờ, có một vị tì-kheo trưởng lão mắc bệnh đã lâu, thân thể gầy yếu, dơ bẩn, nằm ở tinh xá Hiền-đề, không người chăm sóc. Đức Phật dẫn năm trăm tì-kheo đến chỗ tì-kheo bệnh, bảo các tì-kheo thay nhau chăm sóc và lo cơm cháo, thuốc men. Nhưng khi ngửi thấy mùi hôi, các vị ấy đều sinh tâm khinh rẻ. Đức Phật liền sai Đế Thích mang một chậu nước ấm đến, Ngài dùng tay kim cang tắm rửa cho vị tì-kheo bệnh. Khi ấy, mặt đất bỗng nhiên chấn động, bầu trời rực sáng, mọi người đều kinh sợ. Quốc vương cùng vô số thần dân, trời rồng, quỷ thần kéo đến cúi đầu đính lễ và bạch Phật:
– Bạch đức Thế Tôn! Ngài là đấng Chí tôn trong ba cõi không ai sánh bằng, đạo đức đầy đủ, tại sao phải hạ mình tắm cho tì-kheo bệnh kia?
Đức Phật bảo:
– Như Lai sở dĩ xuất hiện ở đời chính là vì những người nghèo cùng, khốn khổ không nơi nương tựa. Nếu ai chăm sóc nuôi dưỡng đạo nhân, sa-môn bệnh tật, những kẻ bần cùng và người già cô độc sẽ được vô lượng phúc, điều mong cầu được như ý, cuối cùng sẽ được thánh đạo.
Vua lại bạch Phật:
– Bạch đức Thế Tôn! Vị tì-kheo này đời trước tạo tội gì mà bị bệnh nhiều năm, chữa mãi không lành?
Đức Phật bảo:
– Ngày xưa có vua Ác Hạnh thi hành chính sách rất bạo ác. Vua sai một người có sức mạnh tên là Ngũ Bá đánh người phạm tội. Ngũ Bá mượn uy quyền của vua mà tung hoành. Người sắp bị phạt roi, nếu mang nhiều của cải lo lót thì ông ta đánh nhẹ, ai không có thì bị đánh nặng. Do đó, cả nước vô cùng lo sợ.
Bấy giờ, có một hiền giả bị người mưu hại, nên phải chịu đòn roi. Hiền giả kia nói với Ngũ Bá:
– Tôi là đệ tử Phật, vốn không có tội, bị người hãm hại, xin ông tha thứ!
Ngũ Bá nghe nói đệ tử Phật nên đánh nhẹ tay, roi không chạm vào thân. Sau khi Ngũ Bá mạng chung, đọa vào địa ngục, bị tra khảo đánh đập đau đớn muôn lần. Tội địa ngục hết, lại đọa làm súc sinh, thường bị đánh đập trong hơn năm trăm kiếp. Khi tội báo ở loài súc sinh hết thì sinh làm người, thân thường bị bệnh khổ.
Quốc vương lúc ấy nay chính là Điều-đạt, Ngũ Bá là tì-kheo bệnh đây, người hiền bị hại lúc ấy là Ta. Do đời trước Ngũ Bá tha cho Ta, đánh roi không chạm vào thân, nên hôm nay đích thân Ta tắm rửa cho ông. Người làm thiện tạo ác thì họa phúc theo thân, dù sống hay chết cũng không tránh khỏi.
Bấy giờ, đức Thế Tôn liền nói kệ:
Đánh đập người lương thiện,
Vu oan kẻ vô tội,
Thật tội gấp mười lần,
Họa đến không thể cứu,
Sống chịu nhiều khổ đau,
Thân thể không vẹn toàn,
Bệnh tật bất ngờ đến,
Tâm ý luôn sợ hãi,
Bị mọi người chê cười,
Hoặc chịu nạn quan quyền,
Tiền của bị tiêu hao,
Quyến thuộc phải chia lìa,
Nhà cửa và tài sản
Bị lửa đốt thành tro
Chết đọa vào địa ngục,
Đây là mười quả báo.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

ỌUYỂN 97 Quyển này có một chương Tống chung. 97. CHƯƠNG TỐNG CHUNG 97.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *