Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 93 – CHƯƠNG UỐNG RƯỢU ĂN THỊT

PUCL QUYỂN 93 – CHƯƠNG UỐNG RƯỢU ĂN THỊT

QUYỂN 93
Quyển này có một chương uống rượu ăn thịt.
93. CHƯƠNG UỐNG RƯỢU ĂN THỊT

93.1. LỜI DẪN
Uống rượu là mở toang cánh cửa buông lung, các Đức Phật biết rõ đó là gốc khổ. Vì thế nên tránh những quán rượu, lìa bỏ những buổi hội hè, xa bạn say, gần bạn pháp, ra khỏi cửa tối tăm, bước vào nơi sáng sủa.
Ăn thịt là đập nát hạt giông đại từ, các Đức Phật biết rõ đó là nhân sát sinh. Vì thế nên từ bỏ chất tanh hôi, để giữ sạch thân khẩu; ăn rau quả, để lắng tâm thần; tạo nhân tốt lành, mong được quả trường thọ.
Sách Lễ kí ghi: “Chỉ muốn thấy chúng sống, không nỡ nhìn chúng chết; nghe tiếng chúng kêu, không nỡ ăn thịt”. Đây cũng là ý nghĩa không giết hại vậy.
Người ăn thịt, uống rượu thì không khác gì lang sói, cầm thú; cũng chính là giết hại quyến thuộc của mình, uống máu ăn thịt người thân, gây thù kết oán, nhiều kiếp không có ngày ngừng dứt.
Luận Bà-sa ghi: “Có một người nữ năm trăm đời giết hại sói con, sói con cũng năm trăm đời ăn thịt con bà. Lại có người nữ khác năm trăm đời thường giết ma, ma cũng năm trăm đời lấy mạng bà”.
Thế mới biết, chúng sinh luân hồi trong sáu đường, chịu biết bao nhiêu oán báo, có khi làm thầy có lúc làm cha mẹ, anh em, chị em, con cháu, bạn bè. Nay mang thân phàm phu không có đạo nhãn, không thể phân biệt, nên ăn thịt lẫn nhau mà không hề hay biết.
Con vật ấy có tính linh, nên khi ăn thịt nó, nó sinh tâm sân hận, kết thành oán thù. Dần đến, từ chỗ cha mẹ, bạn bè thân thiết bỗng biến thành thù hận. Những việc như thế không đáng suy nghĩ sao? Chỉ vì hưởng chút vị ngon ngọt trong phút chốc nơi đầu lưỡi mà thân thuộc mãi mãi thành kẻ thù. Thật đau lòng không thể nói!
Kinh Niết-bàn ghi: “Tất cả thịt đều không được ăn; thậm chí thịt của con vật tự chết còn không được ăn. Thịt của con vật tự chết còn không được ăn, huống gì chính mình giết mổ”.
Kinh Lăng-già ghi:
Vì lợi giết chúng sinh,
Dùng tiền mà mua thịt,
Hai nghiệp đều bất thiện
Chết đọa ngục Kêu Gào.
Thế nào là dùng tiền mua thịt? Nếu trên đất liền giăng lưới bắt thú, dưới nước bủa lưới bắt cá, thì đó là dùng lưới để đánh bắt lấy thịt. Còn như dùng tiền mua thịt của người đồ tể, thì gọi là dùng tiền mua thịt. Nếu người ấy không dùng tiền mua thịt, thì cũng quen theo ác luật nghi mà đánh bắt giết hại chúng sinh. Hoặc là người ấy chỉ làm thịt cho mình ăn; hoặc đế dành cho người khác ăn, đã dành cho người khác ăn, thì những người ăn thịt ấy há không có phần giết hại ư? Sao còn nói: “Tôi không sát sinh”. Điều này rõ ràng trái với kinh văn, dứt giống từ bi, bị ngăn che không thấy được Phật.
93.2. UỐNG RƯỢU
* Lời bàn
Giáo pháp của Phật có Quyền giáo và Thật giáo. Quyền giáo là giáo pháp dẫn dụ theo thứ lớp, như cho phép phạm tội nhẹ để tránh tội nặng, nên lúc đầu cho là không phạm. Nhưng nếu xét về lý chướng thì hễ uống rượu là phạm. Căn cứ vào Thật giáo, tội nhẹ, tội nặng đều cấm; trước sau đều không phạm mới được gọi là trì giới.
Đầu tiên, nói theo Quyền giáo.
Kinh Vị tằng hữu ghi: “Bấy giờ, thái tử Kì-đà nghe Đức Phật nói quả báo không cùng tận của pháp thập thiện đạo liền quỳ gối, chắp tay, bạch Phật:
– Xưa đức Thế Tôn dạy con thụ trì năm giới, nhưng nay con muốn xả. Vì sao? Trong năm giới, giới uống rượu khó giữ, nên con sợ phạm tội!
Đức Phật hỏi:
– Khi uống rượu ông có làm gì ác không?
Kì-đà thưa:
– Những nhà cường hào trong nước thường thay nhau bày tiệc rượu, con cũng cùng họ uống ăn vui vẻ; do vui vẻ, nên không làm ác. Vì sao? Khi uống rượu, con nghĩ đến giới, nên không buông lung. Cho nên, tuy uống rượu mà không làm ác!
Đức Phật bảo:
– Quý thay! Quý thay! Này Kì-đà! Nay ông đã được trí tuệ phưong tiện. Nếu người thế gian đều như ông thì dù uống rượu suốt đời, có gì là ác? Người thực hành như vậy thì được phúc mà không có tội. Nếu người uống rượu không tạo nghiệp ác, tâm luôn hoan hỷ, thì không khởi phiền não; nhờ tâm thiện nên được quả báo thiện. Giữ năm giới như thế thì có lỗi gì! Uống rượu mà nhớ nghĩ đến giới thì phúc càng tăng. Vì vậy, trước đã giữ năm giới, nay thụ thêm thập thiện, được công đức gấp bội quả báo của thập thiện.
Lúc ấy, vua Ba-tư-nặc bạch Phật:
– Bạch đức Thế Tôn! Như lời Phật dạy, khi tâm hoan hỷ, không tạo nghiệp ác, gọi là thiện hữu lậu, điều ấy không đúng. Vì sao? Khi người uống rượu có tâm hoan hỷ; vì tâm hoan hỷ, nên không khởi phiền não; vì không khởi phiền não, nên không gây não hại; vì không hại vật, nên ba nghiệp thanh tịnh. Đạo thanh tịnh tức là nghiệp vô lậu.
Bạch đức Thế Tôn! Con nhớ xưa kia khi vào rừng săn bắn, quên dẫn theo người nấu ăn. Bấy giờ, con cảm thấy đói, gọi người dâng thức ăn, quần thần tâu: ‘Sớm mai khi đi, bệ hạ không ban lệnh dẫn theo người nấu, nên không có thức ăn’. Nghe nói vậy, con phóng ngựa về cung, ra lệnh dọn thức ăn. Lúc ấy, người nâu ăn tên là Tu-ca-la nói: ‘Tâu bệ hạ! Không có thức ăn sẵn, bây giờ mớỉ làm thức ăn.’ Khi ấy đói lả, con tức giận không kịp suy nghĩ, nên ra lệnh xử chém người ấy. Bề tôi nhận lệnh, cùng bàn với nhau: ‘Tìm khắp trong nước chỉ có người này là trung thành lương thiện, nay nếu giết đi thì không có người thứ hai làm giám trù hợp ý vua’.
Bạch Thế Tôn! Nghe truyền lệnh giết Tu-ca-la, phu nhân của con là Mạt-lợi vô cùng thương tiếc. Biết con đang đói, phu nhân sai bày đủ các món thịt, rượu ngon, rồi tắm gội bằng nước thơm đặc biệt, trang sức thân thể, dẫn các kỹ nữ đi đến chỗ con. Thấy phu nhân trang sức đẹp đẽ, lại dẫn theo các kỹ nữ và những món rượu thịt ngon, con lỉền nguôi giận. Vì sao?
Phu nhân Mạt-lợi thụ trì năm giới của Phật, nên không uống rượu, điều đó luôn làm con bực tức. Bỗng nhiên hôm nay mang rượu thịt đến chung vui, nên lòng Con được cởi mở. Con cùng phu nhân uống rượu, ăn thịt trỗi kỹ nhạc, vui vẻ khoái lạc, con giận liền vơi. Biết con đã nguôi giận, phu nhân sai thái giám giả truyền lệnh của con: ‘Bảo các ngoại thần chớ giết người nấu ăn’. Thái giám tuân lệnh.
Sáng hôm sau, con hối hận tự trách, buồn rầu không ăn, sắc mặt tiều tụy. Thấy vậy, phu nhân hỏi con:
– Vì sao bệ hạ buồn rầu? Người lo nghĩ điều gì?
Con trả lời:
– Hôm qua, do con đói bức bách, trẫm đã nổi giận, nên ra lệnh giết Tu-ca-la. Xét trong nước, không ai có thể nấu ăn hợp ý trẫm như Tu-ca-la. Vì thế trẫm hối hận, lo buồn.
Phu nhân cười nói:
– Tu-ca-la vẫn còn sống, xin bệ hạ chớ buồn!
– Con hỏi lại:
– Là thật hay là đùa?
Phu nhân đáp:
– Là thật, không dám đùa!
Nghe vậy, con sai cận thần gọi Tu-ca-la đên.
Sứ giả đi trong chốc lát thì cùng với Tu-ca-la vào cung. Khi thấy Tu-ca-la, con rất vui mừng, không còn lo buồn.
Vua lại bạch Phật:
– Phu nhân Mạt-lợi thụ trì năm giới của Phật, mỗi tháng ăn chay sáu ngày, vậy mà trong một ngày đã phạm hai giới uống rượu và vọng ngữ trong năm giới và sáu giới trong bát quan trai giới. Việc ấy thế nào? Những tội đã phạm là nhẹ hay nặng?
Đức Phật bảo:

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

ỌUYỂN 97 Quyển này có một chương Tống chung. 97. CHƯƠNG TỐNG CHUNG 97.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *