Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 90 – CHƯƠNG PHÁ GIỚI

PUCL QUYỂN 90 – CHƯƠNG PHÁ GIỚI

– Rất lớn, bạch Thế Tôn!
Phật bảo ngài Ca-diếp:
– Nếu còn phàm phu chưa chứng thánh quả, nhưng vì lợi dưỡng mà tự xưng mình đã đắc quả Tu-đà-hoàn, dù chỉ thụ một bữa cơm của tín thí cũng phạm tội nhiều hơn thế. Như Lai quán xét, trong pháp sa-môn không có tội nào nặng hơn tội vọng xưng chứng quả thánh.
Đức Phật lại nói với ngài Ca-diếp:
– Người xuất gia có bốn loại phiền não rất nhỏ nhiệm:
1. Thấy người khác được lợi, liền sinh tâm tật đố.
2. Nghe kinh điển và giới cấm, nhưng lại hủy phạm
3. Làm trái lời Phật dạy, che giấu không sám hối.
4. Biết mình phạm giới mà vẫn nhận phẩm vật của người.
Người xuất gia nào có những phiền não trên, khác nào vác vật nặng, sa vào địa ngục. Ca-diếp! Nếu người xuất gia có bốn loại phóng dật, cũng sẽ rơi vào địa ngục:
1. Đa văn phóng dật: cậy mình hiểu biết nhiều nên sinh tâm buông lung.
2. Lợi dưỡng phóng dật: do được lợi dưỡng, nên sinh tâm buông lung.
3. Thân hữu phóng dật: nương cậy bạn bè, sinh tâm buông lung.
4. Đầu-đà phóng dật: cậy mình tu khổ hạnh, nên sinh tâm tự cao, chê bai người khác.
Bấy giờ ngài Ma-ha Ca-điếp bạch Phật:
– Bạch Thế Tôn! Sau thời mạt pháp năm trăm năm, có hạng tương tự sa-môn đắp ca-sa lại hủy diệt quả Vô thượng chính đảng giác mà Như Lai đã tu tập từ vô lượng a-tăng kì kiếp không?
Đức Phật bảo:
– Ca-diếp! Ông chớ hỏi như vậy! Vì sao? Vì hạng người ngu si kia thật có tội lỗi, tin nhận tất cả những ma sự. Như Lai không nói những kẻ này sẽ đắc đạo. Vì sao? Vì giả sử có ngàn Phật thị hiện ở đời dùng mọi thứ thần thông để thuyết pháp giáo hóa, thì hàng tì-kheo xấu ác kia cũng không sửa đổi.
Ca-diếp bạch Phật:
– Bạch Thế Tôn! Con thà đội tất cả chúng sinh và núi sông làng mạc trong bốn thiên hạ suốt một kiếp, hoặc gần một kiếp, chứ không muốn nghe tiếng của chúng sinh ngu muội không có niềm tin chính pháp. Con thà ngồi trên đống gai suốt một kiếp hoặc gần một kiếp, chứ không muốn nghe tiếng của người ngu si, không tin Phật pháp và phá giới. Con thà đi đứng ngồi nằm trong đại kiếp hỏa suốt trăm ngàn ức năm, chứ không muốn nghe tiếng của người ngu không tin chính pháp và phá giới. Con thà chịu tất cả chúng sinh sân hận mắng chửi, sỉ nhục, đánh đập giết hại, chứ không muốn nghe tiếng của kẻ giặc để phá giới, trộm cắp, ngu si, không tin Phật pháp”.
Luận Trang nghiêm có kệ:
Người dối trá dua nịnh
Chỉ nghĩ đến lợi dưỡng
Vì quá tham lợi dưỡng
Không ưa chốn thanh nhàn.
Thường chạy theo lợi dưỡng
Ngày đêm không biết dừng
Nơi kia có ăn mặc
Người này là bạn ta.
Ắt cầu xin lợi lộc
Tâm ỷ luôn phan duyên
Hủy hoại tâm tịch tịnh
Không thích chốn thanh nhàn.
Thường ưa chốn đông người
Vì lợi dưỡng hủy hoại
Nên đọa ba đường ác
Chướng ngại đạo xuất thế.
Bài kệ trên minh chứng rằng người ngu trái đạo, chỉ cầu danh lợi, chuyên tạo ác nghiệp, thì thuận đường sinh tử, nơi nơi tối tăm. Nếu nghe nói đến giới cấm, học rộng hiểu nhiều, họ liền bảo: “Ta là hạng phạm phu căn cơ thấp kém, chẳng phải bậc thánh, làm sao có thể nương theo!”. Nhưng khi nghe vua đưa ra những công việc khó nhọc, bắt ép phải lao dịch như người thế tục, thì lại bảo: “Ta là sa-môn thanh tịnh, cao hơn trời người, quí như vàng ngọc, đâu lại làm việc đó!”.
Kinh Phật tạng ghi: “Thí như loài dơi, khi có người muốn bắt thì nó chui vào hang giả làm chuột khi có kẻ muốn bắt chuột thì nó bay lên trời giả làm chim, nhưng thật ra nó không có năng lực của loài chim lớn, vì thân hình nhơ uế, chỉ thích chốn tối tăm. Xá-lợi-phất! Tì-kheo phá giới cũng như thế, đã không dự bố-tát tự tứ, cũng không phục vụ cho đất nước, không phải cư sĩ, cũng không phải xuất gia, khác nào đống củi thiêu tử thi đã tàn, thì không sử dụng lại được”.
Luận Thành thật ghi: “Người không biết tu thiện mà nhận thức ăn của thí chủ, chẳng khác gì thí chủ đang nuôi kẻ oán tặc. Người này sẽ làm tổn hại phúc báo cúng dường của thí chủ. Vì thế, họ không nên thụ thức ăn của người”.
Kinh Phật tạng ghi: “Người xuất gia tự xưng sa-môn mà không thực hành đúng những lời Phật dạy, không biết tu tâm, không được pháp vị, đến lúc chết sẽ rơi vào đường ác, như đứa bé phải từ bỏ giường nệm đẹp. Tì-kheo phá giới trong trăm nghìn vạn ức kiếp phải chịu cắt thịt mình trả nợ thí chủ, hoặc đọa làm súc sinh mang nhiều, chở nặng. Vì sao? Ví như chẻ sợi tóc thành một nghìn ức phần, tì-kheo phá giới nhận phẩm vật cúng dường bằng một phần như thế, còn không thể tiêu được, huống là tiêu được y phục, ẩm thực, ngọa cụ, thuốc thang của thí chủ. Những người xuất gia cầu đạo trong giáo pháp của Như Lai mà phạm tội nặng như thế gọi là giặc trong Phật pháp, là kẻ lừa đảo dối gạt, chỉ tham cầu cơm áo để nuôi thân, cũng gọi là kẻ nô lệ cho dục lạc ở đời”.
Kinh Tăng nhất A-hàm ghi: “Có tì-kheo được cúng dường y phục, ẩm thực, giường nệm, ngọa cụ, thuốc thang, nhưng không khởi tâm đắm nhiễm, cũng không có tâm mong cầu, không khởi vọng tưởng, thấu rõ pháp xuất li sinh tử. Tì-kheo này dù không được lợi dưỡng, cũng không loạn tâm, cũng không khởi ý niệm thêm bớt. Giống như vua sư tử, khi ăn thịt loài thú nhỏ, chúng không khởi niệm cho rằng món này ngon hay không ngon, không đắm nhiễm, không mong cầu, cũng không khởi các ý niệm khác. Chẳng giống với người thụ nhận vật phẩm cúng dường với tâm nhiễm trước, không biết pháp xuất li. Nếu không được nhận cúng dường, họ cũng khởi niệm tưởng như vậy. Khi được cúng dường, người này tỏ thái độ khinh thường các tì-kheo khác và nói ‘Ta có nhiều lợi dưỡng, các tì-kheo kia không được như thế’. Như có một con lợn tách ra khỏi đàn, đến đống phân lớn ăn no nê rồi trở về đàn, lại cao ngạo nói: ‘Chỉ có ta được thức ăn ngon này, các con khác không được’ Tì-kheo cũng vậy, nên học theo hạnh sư tử, chớ bắt chước con lợn kia”.
Luận Trí độ ghi: “Nếu người xuất gia thích bào chế thuốc thang, trồng trọt hoa màu v.v… để nuôi mạng, gọi là Hạ khẩu thực. Nếu quan sát tinh tú, mặt trời, mặt trăng, gió mưa, sấm sét v.v… rồi đoán định cát hung để sinh sống, gọi là Ngưỡng khẩu thực. Nếu nịnh hót những người quyền quí, hoặc làm sứ giả đi khăp nơi, xảo biện tham cầu để nuôi thân mạng, đó gọi là Phương khẩu thực. Hoặc với tâm bất chínhh các loại chú thuật, bói toán kiết hung v.v… như gọi là Duy khẩu thực. Ngoài ra có năm loại tà mạng khác, đó là:
1. Vì lợi dưỡng dối hiện những tướng kì đặc.
2. Vì lợi dưỡng mà nói công đức của mình.
3. Vì lợi dưỡng mà xem tướng kiết hung cho mọi người.
4. Vì lợi dưỡng nên lớn tiếng, hiện oai làm cho người sợ mà kính.
5. Vì lợi dưỡng nên cố ý nêu ra những vật được cúng dường để động tâm người.
Nên biết, người xuất gia làm các nghề trái chính pháp để được lợi dưỡng nuôi sống bản thân thì gọi là phá giới, không thoát khỏi đường ác. Người xuất gia phải xa lìa chấp trước. Nếu nghiêng một bên tức là dính mắc nặng, tức là những ai đối tốt với mình thì kết thân, đối tốt với người khác thì ganh ghét”.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

ỌUYỂN 97 Quyển này có một chương Tống chung. 97. CHƯƠNG TỐNG CHUNG 97.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *