Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 7 / PUCL QUYỂN 90 – CHƯƠNG PHÁ GIỚI

PUCL QUYỂN 90 – CHƯƠNG PHÁ GIỚI

QUYỂN 90
Quyển này có một chương Phá giới.
88. CHƯƠNG PHÁ GIỚI

88.1. LỜI DẪN
Nhờ giới đức này mà bản nguyện rộng sâu, cứu người lợi vật. Hợp với điều này mới là bậc nhất. Bởi thế, lãnh thụ thì dễ, nhưng giữ gìn lại rất khó. Nếu chẳng dốc lòng gìn giữ thì quả lớn đâu dễ chứng đắc. Chỉ sai mảy may là cách xa nghìn dặm, nếu cố tình che đậy những lỗi nhỏ thì tội lớn khó trừ, chỉ có tỏ bày sám hối mới mong tiêu diệt. Vì thế người có tội thì phải sám hối mới được dự vào bảy chúng. Nếu cứ ngu si không sám hối thì mãi đọa ba đường ác. Do đó tôi xin soạn một chương này, trình bày chung để đạo tục biết được lợi và hại của trì-phạm.
Là cư sĩ tại gia có chút lòng tin chính pháp, đã thụ giới, nhưng không tránh nổi lợi danh, tâm chợt mê lầm phạm lỗi thì chương này có nói đến. Nếu là phàm phu tầm thường, nghiệp thức dong ruổi, đam mê tài sắc, ưa thích lợi danh, tham đắm ngũ dục, không tin Phật pháp, nhất định là kẻ có nhiều tội lỗi thì ở đây không đề cập. Chỉ sợ tăng ni xuất gia và hàng ưu-bà-tắc v.v… trái phạm lời Phật dạy, luống nhiễm danh cho nên mới nói riêng như thế. Nếu là cư sĩ bậc thượng, khi thấy Đức Phật quở trách lỗi lầm của người xuất gia liền tự răn nhắc bản thân, tự tâm suy xét không để phạm. Đồng thời suy nghĩ: “Hàng xuất gia thanh tịnh, rỗng rang, mến mộ đạo mầu, mà vẫn còn mê lầm vi phạm giới pháp để Phật phải quở trách. Thế mà hàng cư sĩ chúng ta lại không biết hổ thẹn ngang nhiên tạo tội ngày đêm không dừng, chưa từng hối cải. Có lẽ vì thế mà chúng ta bị Đức Phật bỏ mặc, không được Ngài chỉ dạy”. Nhờ nghĩ vậy nên tự hối lỗi, tâm không dám phạm. Thí như người trí, trước phải răn chính mình, thấy người bị quở trách, bản thân cũng tự hối cải. Nên Luận ngữ ghi: “Thấy người hiền, liền nghĩ phải bằng họ. Thấy kẻ ác thì phải tự xét lại mình”.
Nếu hàng phàm phu bậc hạ, thiếu hiểu biết, thấy Phật quở trách chúng tăng phạm lỗi, liền khinh chê, đánh mất thiện tâm, không tự suy xét. Như vậy thật quá ngu muội, khác nào súc sinh!
Như người say, rơi vào hầm phân, nôn mửa tràn lan, phẩn tiểu dính đầy thân, vậy mà ngước mặt thấy người trên bờ liền chửi mắng không ngớt. Người ngu si cũng vậy, dù Như Lai muốn cứu thì cũng không có cách nào. Thế nên kinh ghi: “Thí như có người rơi vào hầm phân, toàn thân chìm ngập, không còn thấy gì, dù muốn cứu cũng biết làm sao?”.
88.2. DẪN CHỨNG
Kinh Đại phẩm ghi: “Phật bảo các tì-kheo:
– Nếu Ta không trì giới sẽ phải đọa vào ba đường ác, dù làm thân người hèn hạ cũng không được, huống là được thân Phật đầy đủ Nhất thiết chủng trí, làm thanh tịnh cõi Phật, giúp chúng sinh thành tựu Phật đạo”.
Kinh Tát-già Nì-kiền ghi: “Nếu không trì giới thì ngay cả thân dã can ghẻ lở cũng không được, huống gì là được thân công đức!”.
Kinh Phạm võng ghi: “Nếu Phật tử tín tâm xuất gia thụ giới cấm của Phật, nhưng lại khởi tâm hủy phạm giới pháp, thì không được nhận sự cúng dường của tất cà đàn việt, cũng không được sinh sống trong cõi nước quốc vương. Năm ngàn quỉ lớn thường cản trước mặt và gọi người này là ‘giặc dữ’. Khi người này vào tăng phòng, thành ấp hay xóm làng đều bị quỉ theo quét sạch dấu chân, mọi người mắng là ‘giặc trong nhà Phật’. Tất cả chúng sinh đều không muốn nhìn thấy. Người phá giới như thế khác nào súc sinh, cây cỏ”.
Kinh Bảo lương ghi: “Nếu tì-kheo phá giới nhận người trì giới lễ lạy cúng dường mà không biết xấu hổ, sẽ bị tám điều đáng khinh:
1. Ngu si.
2. Câm ngọng.
3. Thân hình lùn xấu.
4. Hình dáng thô xấu, mặt méo lệch, mọi người trông thấy đều chê cười.
5. Thụ thân nữ nghèo hèn, phải làm nô tì.
6. Thân thể gầy yếu, thọ mạng tổn giảm.
7. Mọi người chẳng kính, luôn bị tiếng xấu.
8. Không được gặp Phật xuất thế.
Phật lại dạy:
– Nếu chẳng phải sa-môn mà tự xưng là sa-môn chẳng có phạm hạnh mà tự xưng phạm hạnh thì trong cõi nước này, ngay cả chỗ khạc nhổ còn không có, nói gì đến có chỗ cho kẻ ấy cất chân hạ chân, đến đi, co duỗi. Vì sao? Vì từ thời quá khứ, đại vương đã đem cõi nước này cúng dường người trì giới có đức hạnh để vị này hành Trung đạo. Còn đối với tì-kheo phá giới thì bất cứ tài vật gì cũng không cho, huống là nhà cửa, tăng phòng. Y bát, ngọa cụ, thuốc thang của tín thí, tì-kheo phá giới đều không nên nhận; nếu nhận, dù chỉ bằng mảy lông cũng nặng như nhận trăm phần.
Nếu tì-kheo phá giới mà nhận tài vật của người dù bằng mảy lông cũng gây tổn hại đến thí chủ. Thí như sư tử là vua trong muôn thú, nếu nó chết thì không loài nào dám ăn thịt, chỉ có loài trùng bọ sinh ra từ thân sư tử trở lại ăn thịt sư tử mà thôi. Trong giáo pháp của Như Lai, những tì-kheo xấu ác, tham tiếc lợi dưỡng, bị tâm tham che lấp, không biết việc xấu này làm tổn hại đến pháp của Như Lai. Nên biết, hàng tì-kheo xấu ác như thế có đủ bốn tâm: không kính Phật, không kính pháp, không kính tăng, không kính giới. Bấy giờ, đức Thế Tôn nói kệ:
Tâm luôn cầu lợi dưỡng
Miệng tuy nói ‘biết đủ ’
Tà mạng cầu lợi dưỡng
Chẳng bao giờ an vui
Trong lòng đầy gian trá
Chuyên lừa gạt mọi người
Người có tâm như thế
Không bao giờ thanh tịnh,
Chư thiên và long thần
Những người có thiên nhãn
Các Đức Phật Thế Tôn
Đều thấy biết tất cả.
Đức Phật bảo Ca-diếp:
– Thế nào là sa-môn Chiên-đà-la? Này Ca-diếp! Ví như các Chiên-đà-la thường đi tìm tử thi nơi nghĩa địa, không có tâm từ bi đối với chúng sinh, nhưng thấy tử thi lại rất vui mừng. Cũng vậy, sa-môn Chiên-đà-la không có tâm từ bi, đến nhà thí chủ với tâm bất thiện, được sự cúng dường liền sinh tâm quí tiếc, nhận lợi dưỡng của thí chủ nhưng lại không dạy Phật pháp cho họ. Thường thân cận hàng tại gia, nhưng không vì tâm từ bi, mà chỉ biết cầu lợi dưỡng.
Hạng Chiên-đà-la này bi mọi người xa lánh, họ không bao giờ đến nơi tốt lành. Vì sao? Vì họ thường làm những điều ác. Cũng vậy, sa-môn Chiên-đà-la cũng không đến nơi tốt lành, do họ tạo nhiều nghiệp ác, không ngăn chặn pháp ác. Ví như hạt giống hư thì không thể nẩy mầm, hàng sa-môn bại hoại cũng thế, tuy ở trong Phật pháp, nhưng không có thiện căn thì không thể đắc quả Sa-môn”.
Kinh Niểt-bàn ghi: “Như biển lớn không dung chứa thây chết, chim uyên ương không đậu trong nha xí, Thích-đế-hoàn-nhân không ở chung với loài quỉ chim cưu-xí-la không đậu trên cây khô héo. Cũng vậy Phật pháp không dung chứa người phá giới”.
Kinh Ca-diếp ghi: “Đức Phật bảo Ca-diếp:
– Người xuất gia trong chính pháp phải luôn tư duy: ‘Các Đức Phật hiện tại trong mười phương thế giới đều biết tâm ta. Ta chớ làm giặc sa-môn trong Phật pháp’. Có bốn loại giặc sa-môn:
1. Mặc pháp phục trang nghiêm giống một vị tì-kheo, nhưng lại phá giới cấm, làm những việc bất thiện.
2. Lúc chiều tối, tâm thường nghĩ những pháp bất thiện.
3. Chưa đắc thánh quả, tự biết mình là phàm phu, nhưng vì lợi dưỡng mà tự xưng đã chứng quả A-la-hán.
4. Khen mình chê người.
– Ca-diếp! Thí như người cậy mình có thế lực lớn, đánh đập giết hại chúng sinh trong tam thiên đại thiên thế giới, cướp đoạt hết tất cả trân bảo và vật dụng quí báu của họ. Theo ông người này phạm tội lớn không?

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 97 – CHƯƠNG TỐNG CHUNG

ỌUYỂN 97 Quyển này có một chương Tống chung. 97. CHƯƠNG TỐNG CHUNG 97.1. LỜI ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *