Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 6 / PUCL QUYỂN 79 – CHƯƠNG MƯỜI NGHIỆP ÁC (tt)

PUCL QUYỂN 79 – CHƯƠNG MƯỜI NGHIỆP ÁC (tt)

Thế là, bọn lục sư ngoại đạo hốt hoảng bỏ chạy, trưởng giả qui phục, cúi đầu đỉnh lễ dưới chân Phật, rồi quì gối, chắp tay thưa:
– Nay con mới biết nhờ Phật mà được tỏ ngộ!
Người đến dự hội nghe pháp âm của Phật đều
được phúc đức và thoát khổ nhiều không thể tính kể”.
Kinh Quán Phật tam-muội ghi: “Bấy giờ, đức Thế Tôn nói với phụ vương:
– Nhà của trưởng giả Tu-đạt ở thành Vương Xá có bà lão Tì-đê-la là người giúp việc rất siêng năng, được trưởng giả cho giữ kho tàng và quản lí tất cả mọi việc thu chi trong nhà.
Một hôm, Tu-đạt thỉnh Phật và chúng tăng đến để gia đình dâng cúng những món cần dùng. Lúc ấy, có vị tì-kheo bị bệnh đến xin nhiều thứ, khiến bà lão khởi lòng tham tiếc, bỏn xẻn, sân hận, ghét bỏ Phật, pháp, tăng. Bà lão nói:
– Trưởng giả của tôi bị phép thuật của sa-môn làm cho mê hoặc, ngu si. Họ là những kẻ ăn xin, mong cầu nhiều mà không biết chán, đâu có đạo đức gì!
Thế rồi, bà lão lập nguyện cực ác: ‘Ta nguyện đời đời không nghe đên danh từ Phật và tăng’. Lời nguyện ác ấy lan dần đến thành Vượng Xá, phu nhân Mạt-lợi nghe được, liền nói:
– Trưởng giả Tu-đạt như hoa sen xinh đẹp, ai cũng thích ngắm nhìn, sao lại có người giúp việc ác như rắn độc này?
Phu nhân cho gọi vợ của Tu-đạt đến và hỏi:
– Bà lão giúp việc nhà ngươi miệng mồm độc ác, luôn phỉ báng Phật, pháp, tăng, sao không đuổi đi?
Vợ Tu-đạt quì xuống thưa:
– Người xấu ác như Ương-quật-ma-la v.v… mà Đức Phật còn hàng phục được, huống gì bà lão này!
Nghe vậy, phu nhân vui mừng bảo:
– Ngày mai, ta thỉnh Phật vào cung cúng dường, ngươi hãy bảo bà lão ấy đến đây đúng vào giờ thụ trai.
Sáng hôm sau, trưởng giả Tu-đạt bảo bà lão mang bình đựng đầy vàng đến góp chung với vua để cúng dường Phật. Thấy bà lão đến, phu nhân suy nghĩ: ‘Người tà kiến này nếu được Phật hóa độ, ta cũng có lợi ích’.
Đến giờ, Đức Phật từ cửa chính đi vào, Nan-đà hầu bên trái, A-nan hầu bên phải, La-hầu-la đi phía sau. Vừa thấy Phật, bà lão run sợ và nói: ‘Người xấu ác này lại theo ta đến đây!’.
Nói xong, bà bỏ chạy, định chui qua lỗ chó để thoát ra ngoài. Bỗng nhiên, lỗ kia bít lại, các cửa xung quanh đều đóng kín chỉ trừ cửa chính. Bà liền dùng quạt che mặt. Đức Phật lại hiện đến đứng trước bà và khiến cho cây quạt trong suốt như tấm kiếng, không thể che mặt được. Bà quay sang đông thì thấy phía đông có Phật; quay sang tây, nam, bắc cũng đều thấy như vậy; ngẩng đầu lên thì thấy phía trên có Phật, cúi đầu xuống cũng thấy khắp đất có Phật. Bà dùng tay che mặt thì mười đầu ngón tay đều hóa thành Phật. Bà nhắm mắt lại, tâm nhãn liền mở, thấy hóa Phật trên hư không đầy khắp mười phương thế giới.
Lúc ấy, trong thành Vương Xá có năm trăm người nữ không tin Phật, gồm: hai mươi lăm người nữ thuộc giai cấp Chiên-đà-la, năm mươi người nữ thuộc giai cấp Bà-la-môn và các giai cấp khác, cùng với các cung nữ của phu nhân Mạt-lợi. Hôm nay, họ thấy đức Như Lai bay trên hư không, thị hiện vô số thân hình để giáo hóa bà lão, liền dứt hết tà kiến, cúi đầu đỉnh lễ Phật và niệm ‘Nam-mô Phật’. Vừa niệm xong, thấy hóa Phật nhiều vô số, họ liền phát tâm bồ-đề. Tuy vậy, bà lão tà kiến vẫn chưa khởi lòng tin, nhưng nhờ gặp Phật, nên diệt được tội sinh tử trong tám mươi vạn ức kiếp.
Sau đó, bà chạy nhanh về nhà thưa với trưởng giả Tu-đạt:
– Hôm nay, tôi gặp một việc rất xấu, đó là thấy sa-môn Cù-đàm ở trong cung vua, làm các trò huyễn hóa, thân như núi vàng, mắt như hoa sen xanh, phóng ánh sáng rực rỡ.
Nói xong, bà lấy trăm tấm da phủ lên chiếc lồng gỗ, rồi chui vào đó, lại lấy lụa trắng trùm kín đầu, nằm trong bóng tối.
Khi Đức Phật sắp trở về tinh xá Kì-hoàn phu nhân Mạt-lợi thưa:
– Bạch đức Thế Tôn! Kính xin Ngài lưu lại để giáo hóa bà lão tà kiến, đừng trở về tinh xá!
Đức Phật bảo phu nhân Mạt-lợi:
– Bà lão này tội rất nặng, không có duyên với Ta, nhưng có nhân duyên sâu nặng với La-hầu-la.
Trở về tinh xá, Đức Phật bảo La-hầu-la đến nhà Tu-đạt, hóa độ bà lão.
Bấy giờ, La-hầu-la biến thành Chuyển luân thánh vương, một nghìn hai trăm năm mươi tì-kheo hóa làm thiên tử, cùng đến nhà Tu-đạt, biến bà lão thành ngọc nữ bảo. Chuyển luân thánh vương dùng ngọc như ý chiếu vào mặt bà lão, khiến bà thấy mình xinh đẹp như ngọc nữ, nên vô cùng vui mừng và nói:
– Các sa-môn kia chỉ khoe khoang, khoác lác, tự nói mình có đạo, nhưng chẳng có linh nghiệm gì. Bậc Chuyển luân thánh vương ra đời, làm lợi ích khắp nơi, khiến cho bà lão xấu xí như ta đây cũng trở thành ngọc nữ!
Bà lão nói xong, năm vóc sát đất đĩnh lễ Chuyển luân thánh vương. Lúc đó, vị đại thần trông coi kho tàng nói mười điều thiện của Chuyển luân vương cho bà nghe. Nghe xong, bà vô cùng vui mừng và suy nghĩ: ‘Những điều Chuyển luân thánh vương vừa nói đều đúng!’. Lập tức, bà đỉnh lễ, sám hối tội lỗi, tự thẹn, tâm ý trở nên thuần phục.
Bấy giờ, La-hầu-la và các tì-kheo trở lại hình tướng cũ. Bà lão trông thấy, liền nói: ‘Phật pháp thanh tịnh không bỏ chúng sinh, biết ta xấu ác mà vẫn hóa độ!’.
Ngay đó, bà thụ trì năm giới và đắc quả Tu-đà-hoàn. La-hầu-la dẫn bà đến chỗ Phật, bà đỉnh lễ sám hối tội lỗi trước kia. Sau đó, bà xin Phật xuất gia, chẳng bao lâu chứng quả A-la-hán, bay lên hư không, thị hiện mười tám món thần biến.
Thấy vậy, vua Ba-tư-nặc và phu nhân Mạt-lợi bạch Phật:
– Bạch đức Thế Tôn! Bà lão này đời trước đã gây tội gì mà nay làm thân tôi tớ, lại tạo phúc gì mà được gặp Phật và đắc đạo?
Đức Phật đáp:
– Vào thời quá khứ lâu xa, có Đức Phật Nhất Bảo Cái Đăng Vương ra đời. Sau khi Đức Phật nhập niết-bàn, vào thời tượng pháp, có một vị vua tên là Tạp Bảo Hoa Quang. Vua có người con tên là Khoái Kiến xuất gia học đạo. Cậy mình là vương tử, nên Khoái Kiến rất kiêu mạn. Khi nghe hòa thượng bổn sư nói nghĩa ‘đại không’ trong kinh Bát-nhã ba-la-mật sâu xa vi diệu, vương tử cho là sai 1ầm, là tà thuyết. Sau khi bổn sư viên tịch, vương tử nói:
– Đại hòa thượng bổn sư của tôi không có trí tuệ chỉ biết khen ngợi nghĩa ‘không’. Tôi nguyện đời sau không muốn gặp ông ấy nữa. Vị a-xà-lê của tôi có trí tuệ, biện tài, nguyện đời đời làm thiện tri thức của tôi.
Nói xong, ông dạy đồ chúng tu theo tà kiến ấy. Tuy ông ta giữ giới cấm, nhưng do phỉ báng kinh Bát-nhã là sai lầm, là tà thuyết, nên sau khi mạng chung bị đọa vào địa ngục A-tì, chịu vô lượng khổ trải qua tám mươi ức kiếp. Tội địa ngục hết, ông ấy sinh lại làm người nghèo cùng, hèn hạ, năm trăm đời bị đui, điếc, ngu si, một nghìn hai trăm đời thường làm kẻ tôi tớ.
Đức Phật bảo vua Ba-tư-nặc:
– Vị hòa thượng thuở ấy nay chính là Ta, vị a-xà-lê nay là La-hầu-la, vương tử tì-kheo nay là bà lão nàỵ, các đệ tử của vương tử nay là những người nữ tà kiến phát tâm bồ-đề”.
Kinh Tát-già Ni-kiền tử ghi: “Xưa, lúc Đức Phật còn tại thế, vua Nghiêm Xí ở thành uất-xà-diên hỏi Tát-già Ni-kiền tử:
– Nếu có người ác không tin Tam bảo, thiêu đốt chùa tháp, kinh sách, tượng Phật, bồ-tát. lại dùng lời ác độc phỉ báng: ‘Người xây chùa, in kinh, tạo tượng sẽ không có phúc đức; người cúng dường chùa tháp, kinh Phật hiện tại làm hao tổn tiền của mà tương lai không được lợi ích gì; hoặc chê bai chùa tháp, tượng Phật, bồ-tát; hoặc ngăn cấm nơi này rồi phá hoại, hoặc ép dời đi nơi khác; hoặc đập phá nhà cửa, hang động của sa-môn; hoặc chiếm đoạt tài sản của Phật, pháp, tăng như ruộng vườn, cây cối, nhà cửa, voi ngựa, xe cộ, người công quả, súc vật, y phục, thức ăn, món uống và châu báu; hoặc bắt sa-môn làm nô dịch, hoặc trưng dụng làm binh nô, buộc họ phải hoàn tục; hoặc có tâm khinh thường, bày các trò đùa giỡn; hoặc chỉ trích, chửi mắng, phỉ báng; hoặc tự tay cầm cây đánh đập; hoặc dùng mọi cách làm sa-môn bị thương tật; những người ác như thế thuộc loại chúng sinh nào?

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 82 – CHƯƠNG LỤC Độ (tt)

QUYỂN 82 Quyển này tiếp theo chương Lục độ. 85. CHƯƠNG LỤC Độ (tt) 85.2. ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *