Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 5 / PUCL QUYỂN 64 – CHƯƠNG SĂN BẮN, CHÀI LƯỚI

PUCL QUYỂN 64 – CHƯƠNG SĂN BẮN, CHÀI LƯỚI

Nghe vậy Thọ tạ tội, xin được cầu siêu truy tiến chúng. Bốn con đồng ý, còn một con nói:
– Ông đã giết oan tôi, trong lúc ta chưa chết, ông còn sai người lóc thịt ta ra từng miếng từng miếng, khiến ta phải chịu đau đớn không cùng. Mỗi khi ta nghĩ đến nỗi đau này, tha cho ông được sao?
Lúc ấy bỗng nhiên xuất hiện một người xin tha mạng cho Thọ, người ấy nói:
– Giết chết ông ấy thì ngươi cũng không được lợi gì, chi bằng tha, để ông ấy cầu minh phúc cho ngươi. Như thế há không tốt sao?_ Bấy giờ con chó này mới chịu.
Lát sau Thọ tỉnh lại, nhưng toàn thân tê liệt, không cử động được. Thọ bèn tạo minh phúc cho năm con chó ấy, nhưng bệnh của ông rốt cuộc vẫn không lành. Diên An công nói em vợ của Thọ kể lại chuyện này cho Lâm.
73.3.11. Đời Đường, Phương Sơn Khai: Khai người Thành Vũ, Tào châu. Lúc nhỏ Khai đã thiện xạ, nên lấy việc săn bắn làm kế sinh nhai, đã giết rất nhiều chim thú. Niên hiệu Trinh Quán mười một (637), Khai qua đời, qua một đêm thì sống lại và kể rằng:
– Lúc vừa chết, tội bị hai người dẫn đi. Cả ba đi khoảng hơn mười dặm thì đến một tòa núi, bấy giờ trong đoàn có đến ba con quỉ, tất cả theo bậc cấp mà lên. Lúc sắp đến đỉnh, bỗng nhiên có một con chim ưng trắng lớn, mỏ và móng đều bằng sắt bay đến quặp vào má trái tôi rồi bay đi. Sau đó lại có một con chim ưng đen mỏ và móng cũng bằng sắt bay đến quặp vào vai phải tôi rồi bay đi. Khi lên đến đỉnh, quỉ dẫn tôi vào sảnh đường. Nơi đây có một người mặc áo bào đỏ, đầu vấn khăn đen hỏi tôi: “Lúc còn sống ngươi tạo công đức gì?”. Tôi đáp: “Từ khi làm người đến nay, tôi không tạo công đức gì”. Vị quan ấy bảo: “Hãy dẫn người này đến khu viện phía nam để xem”
Hai người tuân mệnh dẫn tôi đi về hướng nam đến một tòa thành cao vút, họ gõ vào cửa bắc của thành mấy cái thì cửa liền mở. Tôi thấy trong đó lửa cháy hừng hực, cạnh cửa có mấy con rắn độc dài khoảng hơn mười trượng, đầu lớn bằng cái hộc năm đấu, miệng đang phun lửa như muốn bắn vào người. Tôi vô cùng sợ hãi, không biết tránh nơi đâu, chỉ biết dập đầu niệm Phật mà thôi. Thế là cửa thành tự nhiên đóng lại. Bây giờ tôi lại thấy vị quan ấy có ý muốn đưa tôi đi thụ tội khổ, nhưng một thuộc quan khác can: “Sơn Khai chưa đúng lúc phải chết, nếu vào thành này e rằng không ra được. Chẳng bằng tha cho về trần gian tu tạo công đức”.
Vị quan liền nghe theo, sai hai người đưa tôi theo đường cũ xuống núi, lại gặp hai con chim ưng muôn quặp tôi, nhưng nhờ hai người kia giúp đỡ nên thoát được. Sau khi xuống núi thì gặp một cái hầm chứa toàn là vật dơ. Trong lúc dần dà, bị hai người kia xô xuống hầm, một lát sau thì thấy mình sống lại. vết sẹo do hai con chim ưng quắp vào rất sâu, suốt đời không liền lại được, về sau Sơn Khai xa lìa vợ con vào nương chùa Phật, hàng ngày siêng năng tụng đọc kinh điển.
73.3.12. Đời Đường, Lưu Ma Nhi: Ma Nhi người thôn Huyền Tuyền, huyện Hiếu Nghĩa, Phan châu. Ngày hai mươi bảy tháng tám, niên hiệu Hiên Khánh thứ tư (659), Ma Nhi bị bệnh mà qua đời. Sáng hôm sau, con trai của Ma Nhi là Sư Bảo cũng chết. Cha con Ma Nhi đều là những kẻ hiểm ác. Bấy giờ có Kì Long Uy người ở thôn phía bắc, lúc đi hái củi bị xe cán chết, qua một ngày thì sống lại. Long Uy kể rằng:
– Tôi thấy con trai của Ma Nhi là Sư Bảo bị ném vào vạc nước sôi, chỉ trong chốc lát thì da thịt tiêu hết, chỉ còn lại bộ xương trắng. Một hồi lâu thì trở lại bản hình. Long Uy đến hỏi nguyên do, Sư Bảo đáp: “Do ngày trước tôi săn bắn, giết chim thú, nên chịu tội này”. Tôi lại hỏi: “Cha anh đang ở đâu?”. Đáp: “Cha tôi phạm tội rất nặng, không thể tùy tiện gặp được! Sau khi anh về trên đó xin nói với gia đình vì chúng tôi mà thiết trai tu phúc”. Nói vừa xong, thì tôi bị sứ giả thôi thúc, dẫn tôi đến một phủ quan rất nguy nga, bên trong có hơn hai mươi người cầm gậy. Vị quan
hỏi tôi: “Ngày trước ngươi tạo phúc nghiệp gì?”. Xôi đáp: “Tháng giêng năm ngoái, tại thôn Độc, tôi đọc Nhất thiết kinh, cởi một tấm áo dài bố thí, đồng thời cũng đã thụ năm giới, đến nay chưa từng phạm”. Vị quan nói: “Như lời ngươi nói thì công đức vô lương sao lại đến đây?”.
Vị quan liền sai người đưa sổ bộ đến xem, thì thấy trong sổ ghi: “Người này thật đã đến lúc chết. Nhưng bên cạnh có ghi chú: Nhưng do phúc đức thụ giới và bố thí trợ giúp, nên được kéo dài tuổi thọ” Thế là vị quan sai người đưa trở về, tức thời được sống lại.
73.3.13. Đời Đường, Lí Tri Lễ: Tri Lễ người Lũng Tây, thuở nhỏ đã có sức mạnh và nhanh nhẹn, giỏi bắn cung, có thể vừa cưỡi ngựa vừa phóng tên rất chính xác. Do đó Lễ đã giết hại rất nhiều chim thú, cũng có lúc bắt vô số cá tôm. Vào niên hiệu Trinh Quán mười chín (645), ông bị cơn bệnh nhẹ, nhưng ba bốn ngày sau thì qua đời. Lúc ấy, ông thấy tên quỉ dắt theo một con ngựa lớn hơn loài ngựa mà người trần gian thường cưỡi, đến nói với ông:
– Vua Diêm-la truy tìm ông!
Quỉ bảo ông lên ngựa, trong chớp mắt đã đến trước Diêm vương. Diêm vương ra lịnh:
– Ta sai ngươi bắt giặc, nhất định phải thắng. Nếu thất bại, ta sẽ giết ngươi!
Cùng đi có hai mươi bốn người, tất cả đều đi về hướng đông bắc, nhưng không thấy giặc, chỉ thấy trời đất mênh mông, tối tăm mờ mịt, bụi tung mù như mưa sa. Tri Lễ và đồng bọn đại bại quay về. Trên đường, Tri Lễ nói:
– Lệnh vua rất nghiêm, thà tiến về phía trước mà chết, chứ không chịu thất bại quay về.
Thế là Lễ quay đầu ngựa, tiến về phía trước, đầu tiên bắn ba phát, quân địch hình như hơi thoái lui. Ông bắn hết năm phát, thì quân giặc đại bại, lui tan. Chiến thắng trở về, Lễ lại bị vua trách :
– Tuy quân địch đã lui, nhưng vì sao lúc mới đánh lại thua?
Thế là vua bắt từng người nằm trên tảng đá lớn, dùng một tảng đá lớn khác đè lên người nghiền nát. Đã bốn người, thân thể bị nghiền nát như thế, kế đến là Tri Lễ. Lễ la lớn:
– Đánh bại quân địch là công lao của Lễ, vua đã không khen thưởng mà còn sát hại Lễ!
Vua nghe vậy bèn tha, lại không dặn dò điều gì, để Lễ tùy ý đi khắp nơi. Trải qua ba ngày đi về hướng tây bắc, Lễ vào một tòa nhà có tường vây quanh. Trong đó có một đàn thú đứng chật ba mẫu đất, tất cả đều đến đòi mạng. Chúng dần dần đến rất gần Lễ, trong đó một con chó đực đã bị Lễ bắn chết, đầu tiên nhảy đến cắn vào mặt, sau đó là toàn thân, không nơi nào không bị thương tích. Tiếp đến có ba con quỉ cao khoảng một trượng rưỡi, to cũng như vậy cùng đến lột da thịt của Lễ, trong chớp mát toàn thân chỉ còn lại mặt, mắt và bộ xương, thấy cả ngũ tạng. Các quỉ phân phát tất cả thịt này cho chim thú. Khi thịt trên thân vừa hết thì lại sinh, sinh rồi thì lại bị lột hết, ba lần như thế, đau đớn thống khổ khồng thể kể xiết. Khi xong việc này thì ba con quỉ và các loài chim thú cũng biến mất. Bấy giờ Tri Lễ quay đầu nhìn thì thấy không còn ai, bèn vọt tường chạy qua hướng nam mà không biết đi đâu. Trong lòng nghĩ mình đã vượt qua nghìn dặm. Bấy giờ Lễ lại thấy một con quỉ đuổi kịp, chụp một cái nơm sắt xuống đầu, lại bị vô số cá trong nơm tranh nhau đến rỉa thịt. Một hồi lâu quỉ quay về, cá cũng biến mất.
Ngày xưa gia đình Trí Lễ có cúng dường một vị tăng, vị tăng ấy đã thị tịch, nay hiện đến dẹp bỏ cái nơm cho Lễ rồi nói:
– Đàn việt đã đói lắm rồi!
Vị tăng trao cho Lễ ba viên màu trắng như trái táo và bảo Lễ ăn. Ăn xong ba viên này, Lễ cảm thấy rất no. Vị tăng lại bảo:
– Đàn việt hãy về nhà!
Nói xong vị tăng cũng đi. Khi đến phía bắc khu đất của gia đình, Lễ thấy một cái hầm lớn, trong đó thương và mâu cắm dày đặc, không thể qua được. Lại thấy con gái của người anh và tì nữ mang rương, cùng với tiền bạc, vải lụa và một bát đựng thức ăn thức uống đang đứng tại phía đông bắc của hầm này. Tri Lễ nghĩ là cháu gái và tì nữ đang dạo chơỉ, nhưng rất lấy làm lạ. Bấy giờ Lễ quay đầu nhìn về hướng bắc, bỗng thấy một con quỉ cầm kiếm xông thẳng về phía mình, Lễ vô cùng hoảng sợ, liều thân nhảy xuống hầm, thì bỗng nhiên sống lại.
Từ khi Lễ chết đến khi sống lại là sáu ngày, về sau hỏi người nhà, mới biết lúc cháu gái và tì nữ đốt giấy tiền, giấy vải lụa hiến cúng Tri Lễ, nhưng khi ấy Lễ thấy là tiền đồng và vải lụa thật.
73.3.14. Đời Đường, heo chết sống lại: Khi Từ Ngọc làm thứ sử Tấn châu, có một đồ tể ngụ tại khu phố phía đông chợ. Có lần ông ta giết một heo, trụng nước sôi, cạo sạch lông, heo chết đã nửa ngày, nhưng ông ta chưa xẻ thịt, lại giết những con heo khác. Đến sáng hôm sau, trước khi mổ, ông ta vạch một đường dài trên bụng heo, khi mũi dao sắp ấn xuống, thì con heo này bỗng nhiên vùng dậy chạy ra khỏi nhà, thẳng đến vách tây của chợ, rồi vào nằm dưới giường trong cửa hàng của một

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 67 – CHƯƠNG OÁN KHỔ (tt)

QUYỂN 67 Quyển này tiếp theo chương khổ. 77. CHƯƠNG OÁN KHỔ (tt) 77.6. CÁC ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *