Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 5 / PUCL QUYỂN 56 – CHƯƠNG PHÚ QUÝ VÀ BẦN TIỆN

PUCL QUYỂN 56 – CHƯƠNG PHÚ QUÝ VÀ BẦN TIỆN

QUYỂN 56
Quyển này gồm hai chương: Phú quí và Bần tiện.
63. CHƯƠNG PHÚ QUÍ

63.1. LỜI DẪN
Làm việc thiện thì cảm quả vui, như bóng tùy hình; gây điều ác thì rước lấy quả khổ, như vang theo tiếng. Thế nên, giàu như ông Đào Chu và Y Đốn, sang tợ Tiêu Hà, Tào Tham. Họ mặc áo gấm quần lụa, ở nhà vàng cửa bạc; trước sân thì mây nổi, tiêu ngân; bên trên thì gió reo, sáo vút; đúng lễ tiết bước lên quảng điện, dáng ung dung thả bộ nơi hành lang; mang giày ngọc bên thềm son, đội mão vàng trong cửa biếc; ăn uống thì mâm cao cỗ đầy, đủ cả sơn hào hải vị, mùi thơm bay khắp; ngồi thì nhà cao cửa đẹp, thềm ngọc rèm châu, đàn tơ sáo trúc, âm thanh trầm bổng du dương; nằm thì đèn hoa rực rỡ, trướng rủ màn buông, chăn gấm nệm lông trải sẵn; đi thì xe tứ mã phi nhanh như chớp, nghìn vạn cỗ xe rầm rầm rộ rộ theo sau. Đây chỉ là nói sơ lược về phúc báo của người tu thiện, do ngày xưa tu hạnh bố thí mà nay được sung sướng như vậy.
63.2. DẪN CHỨNG
Kinh Hiền ngu ghi: “Thuở xưa, Đức Phật còn tại thế, trong nước Xá-vệ có một vị trưởng giả rất giàu sang. Ông ta sinh được một người con trai khôi ngô tuấn tú hiếm có trên đời. Vợ chồng rất vui mừng, nhân đó đặt tên cho con là Đàn-di-li. Khi Đàn-di-li trưởng thành thì người cha qua đời. Vua Ba-tư-nặc cho Đàn-di-li kế thừa tước vị của người cha. Vừa nhận tước thì nhà ông tự nhiên biến thành bảy báu, kho lẫm chứa đầy vật báu.
Lúc ấy, thái từ Tì-lưu-li mắc bệnh nhiệt, các thầy thuốc đều tâu vua rằng:
– Nêu có bột Ngưu Đầu chiên-đàn xoa vào thân thì thái tử sẽ hết bệnh.
Vua liền cho người tìm kiếm, nếu ai tìm được một lạng Ngưu Đầu chiên-đàn thì được thưởng một nghìn lượng vàng. Nhưng không ai tìm được. Sau đó, có người tâu với vua rằng:
– Trong nhà trưởng giả Đàn-di-li có rất nhiều Ngưu Đầu chiên-đàn.
Vua bèn đích thân đến xin. Vua đến trước cánh cổng bàng bạc của nhà trưởng già Đàn-di-li, bảo người canh cửa vào báo tin. Người canh cửa vào thưa trưởng giả:
– Thưa trưởng giả! Vua Ba-tư-nặc đang đứng ở ngoài cửa.
Trưởng giả liền ra nghinh đón, mời vua vào nhà. Vừa bước vào, vua thấy bên trong có một người nữ dung mạo rất xinh đẹp, đang ngồi trên giường bằng bạc dệt sợi bạc, có mười đứa bé gái đứng hầu hai bên.
Vua hỏi:
– Người này là vợ của khanh ư?
Trưởng già đáp:
– Đó là người tớ gái giữ cửa, còn mười bé gái kia là người thông báo tin tức.
Khi đi vào cửa giữa, vua thấy nơi đây toàn là lưu li xanh biếc, bên trong cửa lại có một người nữ ngồi giường lưu li, tướng mạo xinh đẹp hơn hẳn người trước, có hai mươi người hầu.
Lại vào tiếp cửa trong nữa, vua thấy toàn là vàng ròng. Trong cửa lại có một người nữ, tướng mạo xinh đẹp hơn người trước bội phần, ngồi giường vàng ròng, dệt sợi vàng; có bốn mươi người hầu,
Vua lại hỏi:
– Người này là vợ của khanh ư?
Trưởng giả đáp:
– Đây là người tớ gái giữ cửa.
Khi vua vào trong nhà, thấv đất đều bằng lưu li, chung quanh được chạm trổ nhiễu hình chim thú, gió thổi thì bóng mọi vật hiện trên đất đều lay động. Thấy vậy, vua tưởng là nước, nên sợ không dám bước. Vua nói với trưởng giả:
– Trước nhà khanh sao không có đất, chỉ toàn là biển cả?
Trưởng giả Đàn-di-li tâu rằng:
– Tâu đại vương! Đây là đất lưu li chứ chẳng phải nước.
Trưởng giả liền cởi chiếc vòng bảy báu trên tay ném xuống đất, vòng lăn tròn chạm vào bức tường thì dừng lại. Vua biết là đất, nên cùng trưởng giả bước vào bên trong. Lên điện bảy báu, vua thấy vợ của trưởng giả đang ngồi giường lưu li. Trưởng giả mời vua ngồi trên giường bảy báu bên cạnh. Vợ của trưởng giả vừa gặp vua thì mắt ngấn lệ.
Vua hỏi:
– Vì sao khanh khóc, không được vui chăng?
Vợ Trưởng giả đáp:
– Thần thiếp rất vui, nhưng vì mùi khói trên thân bệ hạ xông lên, nên chảy nước mắt.
Vua hỏi:
– Trong nhà không bao giờ đốt lửa sao?
Vợ trưởng giả đáp:
– Dạ không.
Vua hỏi:
– Không có lửa làm sao nấu ăn?
Vợ trưởng giả đáp:
– Lức chúng thần muốn ăn thì trăm món tự đến.
Vua lại hỏi:
– Vậy không cần ánh sáng sao?
Vợ trưởng giả đáp:
– Chúng thần dùng ngọc ma-ni soi sáng rực rỡ khắp nhà.
Bấy giờ, trưởng giả Đàn-di-li quì xuống thưa:
– Đại vương! Vì việc gì mà ngài nhọc lòng hạ cố đến đây?
Vua Ba-tư-nặc trình bày rõ sự việc. Trưởng giả nghe xong, liền dẫn vua đi xem khắp các kho chứa đầy bảy báu,. Ngưu Đầu chiên-đàn nhiều không thể tính kể.
Trưởng giả thưa:
– Đại vương cần bao nhiêu thì tùy ý lấy.
Vua lấy hai lạng Ngưu Đầu chiên-đàn, sai người mang về trước. Vua tỏ vẻ kính trọng nói với trưởng giả:
– Nay có Phật xuất hiện ở đời, khanh biết không?
Trưởng giả Đàn-di-li hỏi:
– Sao gọi là Phật?
Nghe vua giải thích xong, trưởng giả vô cùng vui mừng, liền đến chỗ Phật. Nghe Phật thuyết pháp, ông liền đắc quả Tu-đà-hoàn. Sau đó, ông xin xuất gia, đắc quả A-la-hán, đầy đủ ba minh, sáu thông và tám giải thoát.
A-nan thấy vậy, bạch Đức Phật:
– Bạch đức Thế Tôn! Trưởng giả Đàn-di-li kiếp trước tạo nghiệp lành gì mà nay được sinh làm người hưởng thụ phúc báo cõi trời, gặp Thế Tôn, xuất gia và đắc đạo như thế?
Phật bảo A-nan:
– Vào thời quá khứ cách đây chín mươi mốt kiếp, có Phật Tì-bà-thi xuất hiện ở đời. Sau khi Đức Phật nhập niết-bàn, vào đời tượng pháp, có năm vị tì-kheo cùng nhau giao ước ở chung trong rừng siêng năng tu tập.
Một hôm, bốn vị tì-kheo nói với một tì-kheo:
– Ở đây cách thành rất xa, việc khất thực khó khăn, vậy trọn mùa hạ này huynh hãy làm phúc, vào thành khất thực để cúng dường cho chúng tôi.
Vị tì-kheo ấy liền vào thành khuyên các đàn việt hàng ngày đem thức ăn đến cúng dường. Nhờ đó, bốn vị kia được an ổn, siêng năng tu tập, cùng đắc quả A-la-hán. Họ nói với tì-kheo kia rằng:

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 67 – CHƯƠNG OÁN KHỔ (tt)

QUYỂN 67 Quyển này tiếp theo chương khổ. 77. CHƯƠNG OÁN KHỔ (tt) 77.6. CÁC ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *