Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 4 / PUCL QUYỂN 50 – CHƯƠNG BÁO ÂN, QUÊN ÂN, TRÁI ÂN

PUCL QUYỂN 50 – CHƯƠNG BÁO ÂN, QUÊN ÂN, TRÁI ÂN

– Giá một trăm vạn lượng.
Bồ-tát nói:
– Tốt lắm!
Thế rồi, bồ-tát đem ba ba về nhà, thả xuống dòng sông. Nhìn nó bơi đi mà lòng bồ-tát vô cùng vui, phát thệ nguyện: ‘Mong cho những chúng sinh gặp nạn được an toàn như ngươi hôm nay’.
Phát nguyện lớn ấy xong, ngài được các Đức Phật khen ngợi.
Vào nửa đêm hôm sau, ba ba đến gặm vào cánh cửa nhà bồ-tát. Nghe tiếng lạ, bồ-tát bèn mở cửa ra xem thì thấy ba ba. Ba ba nói:
– Tôi mang ơn của ngài mà bảo toàn thân mạng, nay không biết lấy gì để đền đáp. Là loài ở dưới nước, tôi biết được sự lên xuống. Nạn hồng thủy sắp xảy ra, sẽ gây thiệt hại rất lớn. Mong ngài mau chuẩn bị thuyền, đến lúc ấy tôi sẽ đến đón.
Bồ-tát nói:
– Tốt lắm!
Sáng hôm sau, bồ-tát vào cung trình bày hết sự việc cho vua nghe. Vua cho rằng bồ-tát trước đây vốn nổi tiếng là người tốt nên tin lời bồ-tát. Liền đó, vua ra lệnh cho di dời từ chỗ thấp đến chỗ cao.
Nước dâng cao, ba ba bơi đến, nói với bồ-tát:
– Ngài hãy mau lên thuyền đi theo tôi sẽ được an toàn.
Thuyền của bồ-tát liền theo sau ba ba. Đi được một đoạn, thấy có con rắn bơi đến thuyền, bồ-tát nói:
– Hãy cứu con rắn.
Ba ba đáp:
– Vâng.
Đi thêm một đoạn, lại gặp một con cáo đang bị nước cuốn trôi, bồ-tát nói:
– Hãy cứu con cáo.
Ba ba cũng đáp:
– Vâng!
Tiến đến đoạn nữa lại gặp một người bị nước cuốn trôi, mặt mày tái nhợt, ngửa mặt lên trời luôn gọi cứu mạng.
Bồ-tát nói:
– Hãy vớt người ấy lên.
Ba ba trả lời:
– Đừng vớt! Người phàm đều dối trá, bất tín, vong ân bội nghĩa, chạy theo quyền thế, làm chuyện phản nghịch.
Bồ-tát nói:
– Loài vật ta còn cứu vớt, huống gì con người, nếu ta khinh rẻ họ thì đâu thể gọi là nhân từ? Ta không thể nhẫn tâm!
Thế rồi, bồ-tát vớt người ấy lên. Ba ba nói:
– Rồi ngài sẽ hối hận!
Thuyền của bồ-tát đã đến được nơi an toàn. Ba ba từ biệt và nói với bồ-tát:
– Ân nghĩa đã đền xong, tôi xin từ biệt.
Bồ-tát nói:
– Khi thành tựu Như Lai, Vô Sở Trước, Chí Chân, Đẳng Chính Giác, Ta sẽ độ ngươi.
Ba ba đáp:
– Thưa vâng!
Ba ba đã cáo biệt, rắn và cáo cũng tạ từ, mỗi con đi mỗi đường.
Cáo đào một cái hang để ở, chợt nó phát hiện có một trăm cân vàng ròng của người xưa chôn cất. Nó vui vẻ tự nói:
– Ta sẽ lấy số vàng này dâng cho bồ-tát để đền ơn.
Cáo đến chỗ bồ-tát thưa:
– Tôi mang ơn ngài cứu giúp mà được bảo toàn . thân mạng. Khi tôi đào hang để ở, gặp được một trăm cân vàng. Hang này không phải gò mả, không phải là nhà, số vàng này chẳng phải do trộm, cũng chẳng phải do cướp đoạt mà có. Tôi xin thật lòng mang đên dâng lên hiền giả.
Bồ-tát suy nghĩ: ‘Ta không nhận thì cũng vất bỏ một cách vô ích, chi bằng tạm nhận rồi phân phát cho những người nghèo, chẳng phải tốt lắm sao!’.
Ngài bèn nhận lấy số vàng ấy. Người được bồ-tát cứu thấy thế nói:
– Hãy chia cho tôi một nửa.
Bồ-tát bèn lấy mười cân vàng chia cho người ấy. Ông ta lại nói:
– Ngài đào mồ để ăn cắp vàng, tội này như thế nào, ngài cũng biết. Nếu không chia một nửa, tôi sẽ báo quan!
Bồ-tát nói:
– Ta muốn chia đều số vàng này cho những người nghèo khổ, ngươi muốn chiếm phần hơn, chẳng phải không công bằng sao?
Người kia liền báo quan. Bồ-tát bị bắt, ngài không biện bạch, chỉ hướng về Tam bảo sám hối lỗi lầm của mình, ăn năn tự trách. Với lòng từ bi Ngài nguyện: ‘Mong cho chúng sinh sớm xa lìa tám nơi nạn, không bị oán kết như tôi ngày nay’.
Rắn và cáo biết tin, bèn họp bàn:
-Việc này nên làm thế nào?
Rắn nói:
– Tôi sẽ đi cứu bồ-tát.
Nói rồi, nó liền ngậm một viên thuốc hay bò vào ngục. Thấy bồ-tát tiều tụy, thân hình bị tổn thương, nên lòng nó vô cùng đau xót. Rắn nói với bồ-tát:
– Ngài hãy mang viên thuốc này bên mình. Tôi tìm cách cắn vào ngón tay thái tử, chất độc của tôi cực độc, không ai có thể giải được. Lúc đó, ngài xin gặp và lấy viên thuốc này giải độc cho thái tử.
Bồ-tát im lặng làm theo lời của rắn.
Lúc bấy giờ, mạng sống của thái tử đang lâm vào tình huống nguy kịch, vua bèn ra lệnh:
– Nếu có ai trị được chất độc cho thái tử, ta sẽ phong làm thừa tướng và cùng ta cai trị đất nước.
Bồ-tát xin vua được trị độc cho thái tử, thái tử liền hoàn toàn bình phục. Vua rất vui mừng, hỏi duyên cớ. Bồ-tát kể hết sự việc cho vua nghe. Vua buồn bã tự trách:
– Ta thật ngu muội.
Sau đó, vua lệnh bắt người kia chém đầu, rồi ra lệnh ân xá cho tội nhân trong cả nước. Đúng như lời hứa, vua phong bồ-tát làm tướng quốc, thỉnh vào cung, đàm luận Phật pháp. Từ đó, đất nước thái bình.Đức Phật bảo các tì-kheo:
– Người giàu có lúc ấy nay là Ta; vua của đất nước ấy là Di-lặc; ba ba là A-nan; cáo là Xá-lợi-phất; rắn chính là Mục-kiền-liên; người sắp chết đuối ấy là Đề-bà-đạt-đa.
Bồ-tát từ bi, trí tuệ thực hành bố thí ba-la-mật như thế”.
Luận Tân tì-bà-sa ghi: “Thuở xưa, thời vua Ca-nị-sắc-ca nước Kiền-đà-la, có một thái giám quản lí nội cung. Một hôm, ông ra ngoại thành thấy bầy bò năm trăm con đang được đưa vào nội thành. Ông ta đến hỏi chủ đàn bò:
– Đây là loại bò gì?
– Đây là những con bò đang đưa đi thiến._Người chủ đàn bò trả lời.
Thái giám suy nghĩ: ‘Đời trước ta gây nghiệp ác, đời này mang thân hoàng môn. Nay ta nên xuất tiền cứu đàn bò gặp nạn này’.

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 52 – CHƯƠNG QUYẾN THUỘC, SO SÁNH, HƠN KÉM

QUYỂN 52 Quyển này gồm hai chương: Quyến thuộc, So sánh hơn kém. 56. CHƯƠNG ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *