Home / KINH - LUẬN / Kinh Diệu Pháp Liên Hoa / QUYỂN BỐN / QUYỂN THỨ TƯ – PHẨM “NGŨ BÁ ĐỆ TỬ THỌ KÝ” THỨ TÁM DPLH

QUYỂN THỨ TƯ – PHẨM “NGŨ BÁ ĐỆ TỬ THỌ KÝ” THỨ TÁM DPLH

Thọ mạng kiếp nhiều ít
Đều như trên đã nói
Ca Diếp! Ông đã biết,
Năm trăm vị tự tại
Các chúng Thanh văn khác
Cũng sẽ làm như thế
Vị nào vắng mặt đây
Ông nên vì tuyên nói.
8 – Bấy giờ, năm tràm vị A-la-hán ở trước Phật đặng thọ ký xong, vui mừng hớn hở, liền từ chỗ ngồi đứng dậy đến trước Phật, đầu mặt lạy chân Phật, ăn năn lỗi của mình mà tự trách: Thế Tôn! Chúng con thường nghĩ như vầy, tự cho mình đã được rốt ráo diệt độ, nay mới biết đó là như người vô tri. Vì sao? Chúng con đáng được trí huệ của Như Lai mà bèn tự lấy trí nhỏ cho là đủ.
Thế Tôn! Thí như có người đến nhà bạn thân say rượu mà nằm, lúc đó người bạn thân có việc quan phải đi, lấy châu báu vô giá cột trong áo của gã say, cho đó rồi đi. Gã đó say nằm đều không hay biết, sau khi dậy bèn dạo đi đến nước khác, vì việc ăn mặc mà phải gắng sức cầu tìm rất là khổ nhọc, nếu có được chút ít bèn cho là đủ.
Lúc sau người bạn thân gặp gỡ thấy gã bèn bảo rằng: “Lạ thay! Anh này sao lại vì ăn mặc mà đến nỗi này? Ta lúc trước muốn cho anh đặng an Vui tha hồ thọ năm món dục, ở ngày tháng năm đó, đem châu báu vô giá cột vào trong áo anh, nay vẫn còn đó mà anh không biết, lại đi nhọc nhằn sầu khổ để cầu tự nuôi sống, thật là khờ lắm;
Nay anh nên đem ngọc báu đó đổi chác lấy đồ cần dùng thời thường được vừa ý, không chỗ thiếu thốn”,
Đức Phật cũng lại như vậy, lúc làm Bồ-tát giáo hóa chúng con, khiến phát lòng cầu Nhứt thiết trí, mà chúng con liền bỏ quên, không hay không biết. Đã được đạo A-la-hán, tự nói là diệt độ, khổ nhọc nuôi sống, đặng chút ít cho là đủ, tất cả trí nguyện vẫn còn chẳng mất, Ngày nay Đức Thế Tôn giác ngộ chúng con mà nói rằng: “Các Tỳ kheo! Đạo của các ông không phải rốt ráo diệt. Ta từ lâu đã khiến các ông gieo căn lành của Phật, dùng sức phương tiện chỉ tướng Niết-bàn mà các ông cho là thiệt được diệt độ”.
Thể Tôn! Chúng con nay mới biết mình thiệt là Bồ-tát đặng thọ ký sẽ thành đạo Vô thượng Chánh đẳng Chánh giác. Vì nhơn duyên đó lòng rất vui mừng, được điều chưa từng có.
Bấy giờ, ông A Nhã Kiều Trần Như muốn tuyên lại nghĩa trên mà nói kệ rằng:
9 – Chúng con nghe vô thượng
Tiếng thọ ký an ổn
Vui mừng chưa từng có
Lạy Phật trí vô lượng.
Nay ở trước Thế Tôn
Tự hối các lỗi quấy
Trong Phật báu vô lượng
Được chút phần Niết-bàn
Như người ngu vô tri
Bèn tự cho là đủ.
Thí như người nghèo cùng
Qua đến nhà thân hữu
Nhà đó rất giàu lớn
Bày đủ các tíệc ngon
Đem châu báu vô giá
Gột dính trong vạt áo
Thầm cho rồi bỏ đi
Gã say nằm không hay
Sau khi gã đã dậy
Dạo đi đến nước khác
Cầu ăn mặc tự sống
Nuôi sống rất khốn khổ
Được ít cho là đủ
Chẳng lại muốn đồ tốt
Chẳng biết trong vạt áo
Có châu báu vô giá.
Người thân hữu cho châu
Sau gặp gã nghèo này
Khổ thiết trách gã rồi
Chỉ cho châu trong áo.
Gã nghèo thấy châu đó
Lòng gã rất vui mừng
Giàu có các của cải
Tha hồ hưởng ngũ dục.
Chúng con cũng như vậy
Thế Tôn từ lâu xưa
Thường thường giáo hóa cho
Khiến gieo nguyện Vô thượng
Chúng con vi vô trí
Chẳng hay cũng chẳng biết
Đặng chút phần Niết-bàn
Cho đủ chẳng cầu nữa.
Nay Phật giác ngộ con
Nói chẳng phải thiệt diệt.
Đặng Phật huệ Vô thượng
Đó mới là thiệt diệt
Con nay từ Phật nghe
Thọ ký việc trang nghiêm
Cùng tuần tự thọ ký
Thân tâm khắp vui mừng.
kinh diệu pháp LIên hoa

About namcuulong

Check Also

QUYỂN THỨ TƯ – PHẨM “PHÁP SƯ” THỨ MƯỜI DPLH

PHẨM “PHÁP SU” THỨ MƯỜI 1- Lúc bấy giờ, Đức Thế Tôn nhơn nói với ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *