Home / Pháp Uyển Châu Lâm / PUCL - Tập 4 / PUCL QUYỂN 42 – CHƯƠNG THỤ THỈNH (tt)

PUCL QUYỂN 42 – CHƯƠNG THỤ THỈNH (tt)

– Xin cha mẹ vì con mà thỉnh Đức Phật và chúng tăng cúng dường!
Cha mẹ liền đồng ý và chuẩn bị đầy đủ các món ăn, sai người đến thỉnh Đức Phật cúng dường. Cúng dường xong, Thiện Ái khát ngưỡng muốn được nghe pháp. Đức Phật nói pháp Tứ đế. Nghe xong, tâm ý Thiện Ai khai mở, liên chứng quả Tu-đà-hoàn. Sau đó Thiện Ái cầu xuất gia, Đức Phật bảo:
– Thiện lai tì-kheo-ni!
Tức thời tóc Thiện Ái tự rụng, thân đắp pháp phục, thành tì-kheo-ni. Sau đó cố tinh tấn tu tập, chứng quả A-la-hán, đủ ba minh, sáu thông và tám giải thoát, được trời người cung kính. Lúc ấy, Đức Phật dẫn một nghìn hai trăm năm mươi tì-kheo đi vào cánh đồng vắng ở nước khác. Đến giờ ăn, Đức Phật bảo tì-kheo-ni Thiện Ái:
– Cô hãy dọn thức ăn cúng dường Phật và tăng!
Tì-kheo-ni Thiện Ái cung kính nhận lấy bát của Đức Phật và tung lên hư không, trong bát tự nhiên đầy đủ thức ăn. Lần lượt bát của một nghìn hai trăm năm mươi tì-kheo cũng thế. Ngài A-nan thấy việc ấy, cho là hiếm có, liền thỉnh Đức Phật nói nhân duyên này.
Đức Phật bảo ngài A-nan:
– Vào kiếp Hiền, ở nước Ba-la-nại có Đức Phật Ca-diếp ra đời. Một hôm, Ngài đắp y, ôm bát dẫn các tì-kheo vào thành khất thực, lần lượt đến nhà một trưởng giả. Trưởng giả kia đang chuẩn bị thức ăn để đãi khách, nhưng khách chưa đến. Lúc ấy, một nô tì trong nhà thấy Đức Phật và chúng tăng đứng khất thực ngoài cổng, cô ta không thưa trưởng giả mà cúng dường hết thức ăn. Sau đó khách đến, trưởng giả liền bảo nô tì dọn thức ăn, cô ta nói:
– Hôm nay Đức Phật và chúng tăng đến khất thực, nên con cúng dường hết rồi!
Trưởng giả nghe xong, lòng rất vui mừng, liền bảo nô tì:
– Hôm nay ngươi dâng thức ăn cúng dường, tức đã vì ta đã gieo vào ruộng phúc, ta rất vui mừng và quyết định trả tự do cho ngươi, ngươi muốn cầu xin điều gì thì tùy ý!
Nô tì đáp:
– Nếu ngài trả tự do thì cho phép con được xuất gia!
Trưởng giả đồng ý. Như vậy trong một vạn năm, tì-kheo-ni kia tu tập tinh tấn, không lui sụt, sau khi mạng chung, không rơi vào đường ác, được sinh lên cõi trời người, trăm món thức ăn tùy ý hiện đến.
Đức Phật bảo các tì-kheo:
– Nô tì thuở ấy, nay là tì-kheo-ni Thiện Ái. Nhờ xưa kia tinh tấn giữ giới, nay được gặp Ta, xuất gia chứng đạo quả!
Các tì-kheo nghe Đức Phật dạy xong, đều vui vẻ vâng theo”.
Kinh này cũng ghi: “Một thời, Đức Phật ở Kì Thụ Cấp Cô Độc Viên tại thành Xá-vệ. Sau khi an cư, Đức Phật định dẫn các tì-kheo đến nước khác. Bấy giờ, vua Tần-bà-sa-la cùng quần thần ra ngoài thành cầu mong Như Lai đến nhận sự cúng dường của mình!
Đức Phật từ xa biết lòng khát ngưỡng của vua, nên cùng các tì-kheo đến nước Ma-kiệt-đà. Trên đường đi, Ngài gặp đàn chim anh vũ. Chim anh vũ đầu đàn từ xa thấy Đức Phật, liền bay lên hư không đón tiếp và bạch:
– Cúi xin Đức Thế Tôn và các tì-kheo thương xót đến rừng của chúng con nghỉ một đêm!
Đức Phật đồng ý.
Thế là, chim anh vũ biết Đức Phật nhận lời, liền bay về rừng dẫn cả đàn ra đón tiếp.
Lúc ấy, Đức Phật dẫn các tì-kheo vào rừng, nơi chim anh vũ ở, trải tọa cụ ngồi thiền bên gốc câỵ. Anh vũ đầu đàn thấy Đức Phật và các tì-kheo ngồi yên tĩnh, lòng rất , vui mừng, suốt đêm bay chung quanh, nhìn bon phía xem co sử tử, cọp, sói và trộm cướp đến nhiễu loạn Đức Phật và các tì-kheo không.
Sáng hôm sau, Đức Phật dẫn các tì-kheo rời khỏi rừng, anh vũ bay trước dẫn đường, rồi đến thành Vương Xá tâu với vua Tần-bà-sa-la:
– Đức Phật dẫn các tì-kheo sắp đến đây, xin đại vương bày biện thức ăn cúng dường!
Vua nghe xong, liền cho dọn thức ăn ngon, cầm tràng phan, hương hoa, trỗi nhạc và dẫn các quần thần ra đón tiếp. Đêm ấy, anh vũ đầu đàn qua đời, sinh lên cõi trời Đao-lợi; vừa sinh ra bỗng nhiên lớn như đứa bé tám tuổi, liền nghĩ: “Ta tạo phúc gì mà được sinh lên cõi trời này”. Anh vũ liền quán sát biết mình ở nhân gian làm chim anh vũ, nhờ thỉnh Đức Phật nghỉ lại một đêm, nên được sinh lên cõi trời. Vị trời nghĩ: “Ta phải trở lại nhân gian đáp đền ơn Đức Phật!”.
Thế là vị trời ấy liền đội mũ trời, đeo chuỗi báu, cầm hoa hương đến cúng dường Phật. Cúng dường xong, lui ngồi một bên, nghe Đức Phật thuyết pháp tứ đế. Nghe xong, tâm ý vị trời khai mở, chứng quả Tu-đà-hoàn, nhiễu quanh Phật ba vòng, rồi trở về.
Các tì-kheo lại bạch Phật:
– Thiên tử này đã tạo nghiệp gì mà sinh làm chim anh vũ, lại tạo phúc gì mà được nghe pháp và chứng quả?
Đức Phật bảo các tì-kheo:
– Các ông hãy lắng nghe, nay Ta sẽ nói rõ!
Vào kiếp Hiền, ở nước Ba-la-nại có Đức Phật Ca-diếp ra đời. Bấy giờ, trong nước có một trưởng giả thụ năm giới, đã phạm một giới, nên sau khi qua đời sinh làm anh vũ, nhưng vẫn giữ nguyên vẹn bốn giới còn lại, nên nay được gặp Ta, xuất gia chứng đạo.
Đức Phật bảo các tì-kheo:
– Ưu-bà-tắc trưởng giả khi xưa chính là thiên tử anh vũ.
Các tì-kheo nghe Đức Phật nói xong, đều vui vẻ vâng theo”.
Kinh Phó pháp tạng ghi: “Vào thời quá khứ, sau Phật Tì-bà-thi nhập niết-bàn chín mươi mốt kiếp, có một tì-kheo bị bệnh đau đầu rất nặng. Lúc bấy giờ, Bạc-câu-la là người nghèo khổ, thấy tì-kheo bệnh liền dâng một quả ha-lê-lặc, tì-kheo uống xong liền hết bệnh. Do nhân bố thí này mà chín mươi mốt kiếp ông được sinh vào cõi trời, cõi người hưởng phúc sung sướng, chưa từng bệnh tật. Sau cùng, ông sinh vào nhà bà-la-môn, mẹ mất sớm, cha lại tái hôn. Lúc đó Câu-la còn nhỏ, thấy mẹ kế làm bánh, thường theo xin, nhưng bà ta căm ghét bắt Câu-la bỏ trên lò sấy. Lửa lò cháy hừng hực, nhưng không thể đốt cháy được Câu-la. Người cha từ ngoài vào thấy thế liền đến bế xuống.
Lần khác, lúc bà đang nấu thịt, Bạc-câu-la theo xin, bà tức giận bắt Câu-la bỏ vào chảo luộc, nhưng cũng không chết. Người cha tìm con không gặp, kêu gọi, khi nghe tiếng con trả lời, ông đến ẵm ra ngoài, Bạc-câu-la vẫn không bị tổn thương. Sau đó bà đi ra sông, Bạc-câu-la đi theo, đến bên bờ sông bà phẫn hận nói: ‘Ngươi là quỷ mị yêu tinh chốn nào, vì sao đốt nấu hai lần mà không chết?’. Bà liền bắt ném xuống sông, ngay lúc ấy Bạc-câu-la bị con cá lớn nuốt chửng, nhưng nhờ có phúc duyên nên vẫn được bình an. Không lâu sau, ngư ông bắt được con cá này đem ra chợ bán, có nhiều người trả giá nhưng chẳng ai mua, cho đến chiều xế cá sắp ươn thì cha Bạc-câu-la nhìn thấy, liền mua cá ấy đem về nhà. Khi ông cầm dao mổ bụng cá, đứa bé nói lớn: ‘Xin cha nhẹ tay, chớ làm con bị thương!’. Người cha nghe tiếng con kêu liền rạch bụng cá và bế ra.
Lớn lên, Bạc-câu-la xuất gia, đác quả A-la-hán. Từ khi sinh ra cho đến già một trăm sáu mươi tuổi mà Bạc-câu-la chưa một lần bị bệnh, cũng không bị các chứng bệnh nhẹ như đau đầu, nóng sốt. Chính do xưa kia bố thí thuốc nên được trường thọ như thế. Trải qua năm lần: lửa đốt không cháy, chảo hầm không chín, nước nhận chìm không chết, cá nuốt không tiêu, dao cắt không trúng. Vì vậy, người trí nên thực hành bố thí”.
Luật Thập tụng ghi: “Bấy giờ, trong thành Vương Xá có cư sĩ Thi-lợi-cừu-đa rất giàu, là đệ tử của ngoại đạo. Ông ta thường phân vân chẳng biết sa-môn Cù-đàm có phải là bậc Nhất Thiết Trí hay không? Một hôm, ông đến chỗ Phật, thưa rằng:
– Thỉnh sa-môn ngày mai đến nhà tôi thụ trai!
Phật muốn độ ông ta, nên im lặng nhận lời. Bấy giờ cư sĩ trở về nhà, tạo một hầm lửa lớn ở trước cửa, rồi phủ cát lên lớp mặt để ngụy trang và không cho bốc khói. Trong nhà, ông sắp đặt chỗ ngồi, nhưng lại không lót vải trải nệm, còn lấy thuốc độc trộn chung với cơm, cho rằng: ‘Nếu Cù-đàm là bậc Nhất Thiết Trí thì phải biết việc này, còn không, sẽ sa vào hầm lửa, hoặc bị chết vì trúng độc’.
Đến sáng hôm sau, ông sai người đến tinh xá thỉnh Phật. Phật bảo A-nan thông báo cho tất cả tì-kheo không được đi trước. Bấy giờ chúng tì-kheo tuần tự theo sau Phật đến nhà cư sĩ, khi đến trước cửa, Đức Phật biến hầm lửa thành hồ sen, chứa đầy

About namcuulong

Check Also

PUCL QUYỂN 52 – CHƯƠNG QUYẾN THUỘC, SO SÁNH, HƠN KÉM

QUYỂN 52 Quyển này gồm hai chương: Quyến thuộc, So sánh hơn kém. 56. CHƯƠNG ...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *